Tù Ngư - 3.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:37:53
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Tần vương chỉ mất thời gian mười ba năm diệt sáu trên bảy quốc gia, để nay chỉ còn lại hai nước.
Lúc bấy giờ, ngoài Tề quốc nơi ta sinh ra và Yên quốc ở phương bắc xa xôi, đâu đâu cũng là lãnh thổ của người Tần.
Không dưới một lần ta từng tưởng tượng ra cảnh trò chuyện với Tần vương. Chỉ không ngờ rằng bậc quân chủ đứng đầu đội quân hùng mạnh như vậy lại chỉ là một ông già hơi béo.
Cung điện của ông ta được chống đỡ bởi chín cột trụ cao chót vót, tất cả con đường Doanh Kỳ dẫn ta đi đều lát cẩm thạch trắng. Lúc này, đối diện không gian rộng lớn và xa xỉ trước mắt, ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đến nỗi không hề nhận ra nụ cười vụt qua khi ông ta nhìn Doanh Kỳ đang nắm c.h.ặ.t t.a.y phải ta.
Thấy Doanh Kỳ quỳ xuống hành lễ, ta đứng sau hắn một bước cũng cung kính làm theo.
“Tề nữ quân, lại gần đây, để cô* nhìn mặt nàng.” Giọng Tần vương không lớn, nhưng mang theo áp lực không thể nghi ngờ.
(*Cô: ta, cách tự xưng của bậc vua, chúa)
Khi ta đứng dậy, vô thức liếc nhìn bóng lưng sừng sững của Doanh Kỳ, lúc này mới phát hiện dáng người hắn có phần thẳng tắp như thông.
“Vương thượng.” Ta tiến lên vài bước, lần nữa hành lễ với Tần vương.
Lần này, Tần vương đã nhìn rõ dung nhan ta, mà ta cũng trông thấy ông ta rất rõ ràng.
Vài năm trước, ông ta từng hai lần dẫn binh qua thành Lâm Truy. Lúc bấy giờ, ta đứng trên đầu thành, xa xa nhìn bóng dáng.
Có điều, nay nhìn lại, dường như Tần vương cũng sẽ già đi, không giống trong lời đồn, là một thiên sứ hạ phàm, bất tử bất diệt.
“Thế tử phi rất xinh đẹp, con trai ta thật có mắt nhìn.” Tần Vuơng mở lời khen ngợi, ta không lấy đó làm tự hào mà ngược lại, cảm thấy ông ta không hề tàn bạo, khát m.á.u hay thô lỗ, cục cằn như người đời rỉ tai nhau.
“Hôn sự do người định đoạt là vì cái gì, thiên hạ này có ai không biết. Người hà tất phải vờ vĩnh, ra vẻ như vậy.” Thanh âm của Doanh Kỳ bất ngờ làm ta giật mình. Vốn tưởng Tần Vương sẽ là người châm chích, nhưng cuộc gặp gỡ vội vàng hôm nay ta đã thua kém rồi.
Tần vương chỉ cau mày mà không trả lời hắn.
Phụ tử bất hòa, trong bất kỳ thời đại nào đều không đáng để rêu rao.
“Là ta nhìn trúng, nên quyết định lấy Tề Khương làm thê tử.” Có vẻ Doanh Kỳ đang cố tình tuyên bố quyền tự chủ nên mới thốt ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Ta không dám can dự vào tranh chấp giữa phụ tử bọn họ, chỉ đành lần nữa cúi người.
“Ngươi nói những lời này với cô cũng vô nghĩa.” Giọng điệu Tần vương có chút vặn vẹo, nhưng người nước Tề đều nói ông ta cười lên hệt sói dữ, không biết có thật hay không: “Chỉ cần ngươi lấy Tề nữ quân, coi như ngươi đã thuận theo sắp xếp của cô rồi.”
Nghe tiếng y bào cọ sát phía sau, ta kìm lòng không đặng ngoái đầu nhìn, chỉ thấy Doanh Kỳ đứng dậy, khuôn mặt đỏ lên không tự nhiên.
Hắn định tiến lên trước, nhưng ta đã nhanh chóng lao tới giữ chân hắn lại.
Quân sĩ mặc giáp bao quanh Tần vương dày đặc, họ không phản ứng gì trước hành động của Doanh Kỳ, nhưng ta lại cảm thấy nhiệt độ nơi đây bỗng trở lạnh.
Hành động của ta tuyệt nhiên nằm ngoài dự liệu của Doanh Kỳ. Hắn cúi đầu nhìn ta, tơ nhện đỏ rực lan rộng trong khóe mắt, mang theo sát ý lạnh lẽo.
“Ông ta là vương thượng, ngươi là con trai ông ta.” Ta vô thức thốt lên, hệt như việc vô thức lao tới ôm lấy chân hắn.
Có phải vì ta chưa bao giờ nhận được sự quan tâm từ phụ thân, cho nên mới hy vọng hắn có thể cố gắng trân trọng?
Hóa ra, tận sâu thẳm, ta nào phải kẻ vô tình đến vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tu-ngu/3.html.]
Tần vương chỉ nhìn bóng lưng ta và không nghe rõ lời ta nói. Nhưng khi trông thấy gương mặt đỏ hồng của Doanh Kỳ đang dần dịu lại, ông ta cảm thấy buồn cười: “Ngươi vậy mà bị nàng quản chặt rồi?”
Dứt lời, ông ta bất ngờ bật dậy, nhanh như chớp cầm giản trúc trước mặt ném phăng đi. Chỉ vàng bung ra, giản trúc bay tứ tán cách ta không xa: “Ngày nào cô chưa c h ế t, ngươi vẫn chỉ là một thế tử!”
Nghe đến đây, ta lo sợ Doanh Kỳ sẽ lại bùng phát lần nữa, nên chỉ đành bạo gan nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Hắn đã nắm tay ta hai lần và đều là người chủ động, lần nào tay hắn cũng lạnh như băng.
Ở đây có một rổ Pandas
Nhưng lần này, có lẽ vì tức giận mà tay hắn có chút ấm áp.
Cảnh tượng ta lo sợ nhất đã không xảy ra.
Doanh Kỳ đã kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
Hắn không cao, nhưng ta vẫn chỉ đứng tới vai hắn. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt hắn như thưởng, chỉ có đôi mắt là đóng đinh vào Tần vương đang ngồi trên ngai vàng cao cao.
Ta không quay lại nhìn vẻ mặt Tần vương mà chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Bất thình lình, hắn cử động, nhưng là kéo ta đi ra ngoài mà không hề cáo lui với Tần vương. Ta bị kéo đến chao đảo suýt ngã, hắn lại đỡ lấy ta, nhưng lần này không mở miệng nói tiếng nào.
Hắn lôi ta rảo bước về hướng Đông Cung, còn nhiệt độ trên bàn tay bị phơi bày giữa tiết trời tháng tứ của Hàm Dương đã dần hạ, trở về với giá lạnh quen thuộc. Hắn sải bước lớn khiến ta mấy lần xém vấp, nhưng hắn đều đỡ gọn được ta.
Đúng lúc ta trông thấy góc mái Đông Cung và tưởng rằng đoạn đường đi cùng hắn đến đây là chấm dứt, thì hắn bỗng dừng bước. Ta không để ý, cả người gần như đụng vào lưng hắn.
Thoạt nhìn hắn mảnh khảnh, nhưng tấm lưng không hề gầy gò như tưởng tượng. Hương gỗ đàn hương mát lạnh xộc vào mũi, ta chưa kịp đứng vững đã bị hắn ép mạnh vào tường.
Hai tay hắn ấn lên vai ta, ánh mắt sắc lẹm như thể xuyên thấu ta. Cung nữ cùng binh lính xung quanh thấy thế bèn tản đi, chỉ để lại ta và hắn đối diện nhau nơi bờ tường này.
“Tại sao nàng làm vậy?” Giọng hắn không mang cảm xúc, đôi mắt cũng không d.a.o động, nhưng qua trải nghiệm tiếp xúc ngắn ngủi của ta với hắn, không thể lý giải con người này theo đạo lý thông thường.
“Ta không muốn thấy thế tử và vương thượng trở mặt thành thù.”
“Thù hận giữa ta và ông ta đã khó mà hóa giải.” Ánh mắt hắn không rời khỏi ta mà chỉ lướt qua người ta.
Tháng tư Hàm Dương trời vẫn còn lạnh, Hổ Phách quấn ta rất dày, chẳng còn trông rõ đường cong trên cơ thể. Tuy nhiên, cái hắn nhìn chưa hẳn là những thứ đó.
“Từ nay về sau, nàng đừng xen vào việc của ta.” Lời nói là thế, nhưng rốt cuộc hắn cũng không có hành động gì thêm.
Suy cho cùng, ngày đầu tiên tới đây, hắn đã suýt gi ế t c h ế t ta.
Hai tháng qua đi, chí ít thì ta đã khiến hắn chấp nhận cho ta sống.
“Nàng về một mình đi.” Dứt câu, hắt dứt khoát xoay người bỏ ra ngoài, chỉ còn mình ta trở về Đông Cung.
Hổ Phách canh giữ ngoài cửa, trông thấy ta nguyên vẹn trở về bèn tiến đến kéo tay ta, còn không quên tạ ơn quỷ thần phù hộ.
Doanh Kỳ không hề lương thiện, ta tự nhủ với chính mình.
Ít nhất cũng không tử tế như đồn đại ta nghe được.
Nếu hắn thực sự trước sau như một, thì tại sao Hố Phách lại lo cho ta đến thế?
Lòng ta hiểu rõ, nhưng không nói ra. Ta chỉ
cảm thấy hơi ấm từ tay Hổ Phách truyền tới, đầu ó c bất giác liên tưởng tới bàn tay của một người khác.