Tù Ngư - 4.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:38:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Hôn lễ được ấn định vào tháng bảy, thời điểm nóng nhất ở Hàm Dương.
Ta không có ý kiến về chuyện này, trong khi Hổ Phách luôn đề cập đến cái nóng và bụi mù mịt.
Từ ngày gặp Tần Vương, ta không có cơ hội diện kiến ông ta nữa. Ta nghi ngờ mối hôn sự được định đoạt giữa ông ta và phụ hoàng. Một giao dịch mong manh như thế có thể bảo vệ Tề quốc được bao lâu?
Nhưng có lẽ do ta bị ảo giác, Doanh Kỳ dần xuất hiện trong tầm mắt ta thường xuyên hơn và ta cũng bắt đầu nhìn thấy tùy tùng thân cận của hắn.
Có một số chuyện hắn không còn giấu ta nữa, vì ta sắp trở thành thê tử hắn? Hay bởi vì ta vô hại, không có tính uy h.i.ế.p đến đại nghiệp của hắn?
Một hôm nọ, ta thấy Hổ Phách mang từ đâu đó về ba hòm trang sức tóc theo lời dặn của Doanh Kỳ bèn cười, nói: “Đại nho sĩ Tề quốc đều bảo Tần vương đánh chiếm thiên hạ để củng cố tông miếu riêng mình, quả đúng vậy nhỉ?”
Ở đây có một rổ Pandas
Hổ Phách phớt lờ lời giễu cợt của ta, vừa mở rương thu dọn, vừa đáp: “Tây Tần ngàn xưa trứ danh châu ngọc, há phải đi cướp bóc đồ của người ta.”
Nàng vừa nói, vừa lấy một đôi hoa tai hình mặt trăng bằng ngọc tím ra: “Đôi này đẹp, màu sắc cũng nhã nhặn. Thế tử phi đeo thử xem.”
Ta là Tề nữ quân, nhưng vì mẫu thân xuất thân thấp kém mà chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ xứng tầm. Trong cung điện của Tề vương ở Lâm Truy, chưa từng có ai dâng lên châu báu, lụa là cho ta chọn lựa.
Hầu như mọi thứ ta có được ở Tần quốc đều là những điều mới mẻ đối với ta. Một đôi ngọc tím này cũng vậy.
Ta vốn tính cự tuyệt, nhưng nhìn đôi mắt sáng rực của Hổ Phách, cuối cùng cũng không thể mở lời. Thấy ta im lặng, nàng đứng dậy muốn đeo lên cho ta.
“Ôi?” Thanh âm có chút bối rối của Hổ Phách vang lên phía sau ta.
“Sao vậy?” Ta hỏi.
“Thế tử phi không xỏ khuyên tai sao?” Nàng từng thấy mặt trang sức trên tai ta, nên mặc nhiên cho rằng ta đã xỏ rồi.
Ta trầm mặc giây lát rồi cất lời: “Ta sợ đau, hơn nữa hồi còn ở Tề quốc, chẳng có ai quan tâm. Cho nên từ trước đến nay, ta luôn đeo khuyên kẹp.” Ta nói rồi cầm đôi hoa tai lúc sáng đeo từ trên chiếc bàn nhỏ trước mặt lên, đưa cho nàng xem.
Hổ Phách đặt đôi khuyên tai tím vào lòng bàn tay ta rồi cầm lấy khuyên kẹp xem xét: “Đây là đồ chơi của các tiểu cung nữ. Thế tử phi dung mạo xinh đẹp, ta chưa từng để ý tới.”
Rõ ràng nàng còn muốn ta tiếp tục câu chuyện, nhưng khi ta khẽ miết mặt ngọc trong tay, một vấn đề khác lại hiện lên trong đầu: “Mỗi lần gặp thế tử gia của ngươi, eo hắn đều đeo một mảnh ngọc tím? Nó là của ai? Có lai lịch gì?”
Doanh Kỳ không phải người hoài niệm. Lúc trước Hổ Phách từng bảo ta rằng hắn chỉ mặc một bộ y phục một lần. Vậy không lý nào ngọc bội tím kia lại là vật bất ly thân trên eo hắn.
“Việc đó thì.” Câu trả lời sắp tuôn ra tới nơi lại hơi do dự.
“Nó là vật mẫu thân để lại cho ta.” Tiếng Doanh Kỳ bất ngờ vang lên. Lát sau, bóng dáng hắn từ ngoài cửa bước vào, mảnh tử ngọc vẫn đung đưa bên hông.
Mỗi lần hắn đến chỗ ta đều như vậy, lặng lẽ không một tiếng động, cũng chẳng bảo người thông tri. Lần nào ta cùng Hổ Phách trò chuyện cũng bị hắn nghe thấy.
Ta nghiêng đầu nhìn Hổ Phách, mặt nàng hơi đỏ lên bất thường, rồi từ bên cạnh ta vòng về chỗ ba chiếc rương, tiếp tục đếm.
“Thế tử hôm nay nhàn rỗi?” Ta hành lễ.
Hôm nay khuôn mặt hắn mang theo nụ cười, xem ra tâm trạng không tệ: “Không có việc gì thì không thể gặp mặt thế tử phi của ta sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tu-ngu/4.html.]
Hắn ngồi xuống cạnh ta như một thói quen, tự nhiên lấy trái cây trên bàn ăn: “Mảnh tử ngọc này do mẫu thân xin cho ta sau khi ta chào đời, bảo là có thể bảo vệ ta một đời bình an. Thế tử phi không có vật tương tự như vậy sao?”
Ta vốn muốn nói gì đó, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lại phát hiện quả đúng như lời hắn nói. Ngay cả mẫu thân luôn che chở ta cũng không để lại cho ta bất cứ món đồ gì.
Người ở Lâm Truy, ta ở Hàm Dương. Có lẽ quãng đời còn lại ta không còn cơ hội gặp lại người.
Doanh Kỳ thấy ta mím môi không nói, liền biết ta đang suy nghĩ. Mặc kệ nước nho vương trên tay, hắn véo má ta: “Sao trầm mặc rồi. Bọn họ không cho thì thôi, để ta tặng nàng.”
Nói rồi hắn trực tiếp lấy tử ngọc bên hông nhét vào lòng bàn tay ta, rồi cứ thế mà nắm tay phải ta: “Nàng sẽ trở thành thê tử ta. Nếu mẫu phi có phù hộ, thì nên phù hộ cả hai người chúng ta.”
Ngọc bội tím chạm vào mát lạnh, nhưng chất lượng không tốt như ta tưởng, ít nhất không tốt bằng mặt khuyên bên tay trái ta.
Lần này ta đã thấy rõ dòng chữ bên trên. Một mặt là hai chữ “Doanh Kỳ”, mặt kia là hai chữ “bình thuận”*. Nó không hợp với một vị thế tử vương, mà trông như lộc phước dân thường cầu cho con cái trong nhà.
(*bình thuận: bình an, thuận lợi)
Ta thất thần ngẩng đầu nhìn Doanh Kỳ, đôi mắt hắn trong veo, ngời sáng, không lẫn chút tức giận hay buồn bã nào. Có lẽ khi nhắc về mẫu phi, hắn thực sự chưa bao giờ nảy sinh ý niệm xấu ác?
Trong trạng thái ngơ ngác, ta nào nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Hổ Phách. Nàng lớn lên cùng thế tử, đương nhiên biết mảnh tử ngọc kia có ý nghĩa ra sao với hắn. Nay thấy hắn dễ dàng trao nó cho ta, sao có thể bình tĩnh được?
“Đa tạ thế tử ban thưởng.” Ta định đứng lên hành lễ.
Một tay Doanh Kỳ ấn ta xuống, ta lại rơi vào ghế gấm vừa ngồi. Lòng bàn tay hắn xoa nhẹ vai ta, còn ta thì lo nước nho trên tay hắn sẽ làm bẩn y phục mới của mình: “Nàng không cần cảm ơn ta mà nên cảm ơn mẫu phi.”
“Vâng, đa tạ… mẫu phi.” Ta bắt chước giọng điệu hắn, cảm tạ người phụ nữ đã lìa trần nhiều năm. Chỉ là không biết bà ấy có nhận được lời cảm ơn gượng gạo này hay không?
Bà ấy có hài lòng với đứa con dâu này không?
“Người Tề quốc của nàng thường nói có qua có lại. Ta đã tặng nàng tử ngọc, nàng báo đáp ta thế nào đây?”
Ta cắn răng, nới lỏng tay trái vẫn luôn nắm chặt, để lộ một đôi khuyên tai hình trăng bằng tử ngọc xinh xắn.
Doanh Kỳ cười: “Nàng mượn hoa cúng Phật đã đành, này còn là hoa của ta. Nếu nàng dâng lên Bồ Tát thì thôi đi, đây lại lấy trang sức nữ nhân dâng cho hòa thượng là ta à?”
Ta nghiêng đầu, suy nghĩ: “Có lẽ sau này ta sẽ trở nên giàu có. Đến lúc đó, dù thế tử muốn trăng ta cũng sẽ cầu tiên quân dẫn mộng mua trăng tặng người.”
Doanh Kỳ trở tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thu đôi khuyên tai lại: “Vậy thì ta sẽ nhận phần tình này của thế tử phi, xem như vật thế chấp ở chỗ ta. Mai này, thế tử phi lấy được trăng cho ta rồi, ta sẽ trả khuyên tai lại cho nàng.”
Cùng Doanh Kỳ cười đùa cả chiều, trời cũng dần tối. Vốn đã căn dặn người hầu dọn cơm, nhưng thị vệ thân cận của hắn lại vội vàng đưa hắn một lá thư.
Vẻ mặt tươi tắn cả ngày của Doanh Kỳ tiêu biến ngay sau khi đọc phong thư ấy. Hắn cũng không từ biệt ta, chỉ vội vã đứng dậy rời đi.
Hổ Phách cầm hộp đồ ăn vào, không thấy bóng dáng Doanh Kỳ, phản ứng đầu tiên lại là an ủi ta: “Thế tử quen bận rộn, chuyện thế này thường hay xảy ra. Thế tử phi dùng trước đi.”
Ta cười với nàng rồi tự mình đi đến bàn, chỉ vài bước thôi nhưng mảnh n
gọc bội tím bên hông lại lắc lư d.a.o động.
Đây là điều ta chưa bao giờ cảm thấy trước đây.