Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Từ Trúc Mã Thành Bạn Trai - Chương 6 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2025-06-19 11:57:50
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu An ngơ ngác đáp: “Sao tôi lại không cần Chu Tuấn được?”

 

“Nhưng cậu với Lục Đình Xuyên…”

 

Nhắc đến cái tên ấy như bật một công tắc nào đó.

 

Tiểu An không kìm được cười nói: “Tôi thích Lục Đình Xuyên.”

 

Chu Tuấn không hiểu thế nào là thích.

 

Cậu lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mẹ, trong thế giới méo mó của ba, chưa từng học cách nhìn nhận đúng sai, sao có thể hiểu “thích” là gì.

 

Cậu chỉ theo bản năng muốn nhốt cô ở nhà, muốn hủy diệt Lục Đình Xuyên.

 

Nhưng bản năng cũng khiến cậu không thể làm tổn thương cô.

 

Cậu chỉ biết lần lượt để cô chạy ra ngoài, đứng bên cạnh Lục Đình Xuyên.

 

Cho đến khi bị kẻ xấu bắt cóc, Tiểu An c.h.ế.t vì che d.a.o cho Lục Đình Xuyên.

 

Tiểu An chết, Chu Tuấn cũng phát điên.

 

Cậu bị nhốt trong viện tâm thần, bị đối xử như thú hoang, suốt ba năm, thậm chí không được phép tự vẫn.

 

Khi học được cách kìm nén cơn điên, cậu bắt đầu trả thù Lục Đình Xuyên.

 

Cậu muốn g.i.ế.c Lục Đình Xuyên, nhưng chưa từng ra tay.

 

Bởi vì cậu nghĩ, Lục Đình Xuyên là người mà Tiểu An thích.

 

Cậu chỉ mượn đó để sống tiếp.

 

Cho đến một ngày, lúc định động thủ với Lục Đình Xuyên, bỗng nghe thấy tiếng gọi:

 

“…Nếu cậu còn động thủ với cậu ta, tôi sẽ không thèm quan tâm cậu nữa!”

 

Chu Tuấn khóc, vứt d.a.o đi.

 

Cậu đầu hàng, bị nhốt vào tù.

 

… Bên ngoài câu chuyện.

 

Tôi nước mắt lưng tròng đi theo dấu chân Chu Tuấn, như thể thay Tiểu An trong thế giới đó đồng hành với cậu nhiều năm.

 

Tôi đi mãi, vô tình đến được nhà tù.

 

Tôi gặp Chu Tuấn 23 tuổi ở thế giới khác.

 

17.

 

Cậu mặc bộ quần áo tù, tóc rối bù, mặt mày gầy guộc, dựa vào tường nhà tù.

 

Cậu trông rất tệ, như người sắp chết.

 

“...Chu Tuấn.”

 

Tôi nghĩ cậu sẽ coi tôi là ảo giác, hay là một nỗi ám ảnh điên rồ.

 

Nhưng cậu ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ ngẩn người một chút rồi ánh mắt bình thản.

 

Tôi chậm rãi tiến lại, quỳ xuống trước mặt cậu:

 

“Chu Tuấn, xin lỗi…”

 

“Đừng khóc.”

 

Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt má tôi:

 

“Tôi rất vui vì cậu đến tìm tôi, chứ không phải Lục Đình Xuyên.”

 

Tôi vội kéo tay cậu: “Tôi không thích Lục Đình Xuyên…”

 

“Tôi biết.”

 

Cậu nhìn tôi một cái, cười nhẹ: “Tôi đã làm một thỏa thuận với cốt truyện.”

 

Tôi ngẩn người, lặng lẽ nghe cậu giải thích.

 

Cậu từ bỏ việc tra tấn Lục Đình Xuyên, đồng thời phát hiện ra sự tồn tại của cốt truyện.

 

Vậy là cậu làm thỏa thuận với cốt truyện —

 

Dùng cái c.h.ế.t của đời mình để hoàn thành cốt truyện trọn vẹn, đổi lấy tôi có một tia hy vọng sống.

 

Mắt tôi không ngừng nóng lên, nghẹn ngào thều thào:

 

“Chu Tuấn, cậu thật ngốc…”

 

“Không có cậu, tôi cũng không thể sống.”

 

Cậu cúi đầu, lấy trán chạm trán tôi:

 

“Về đi, đừng sợ.”

 

Tôi nhìn sâu vào mắt cậu, chưa kịp mở miệng, bỗng thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng.

 

“Chu Tuấn…”

 

Chớp mắt, tôi đã trở lại thế giới cũ, nằm trên con đường trong rừng, hai tay vẫn bị trói sau lưng.

 

Đầu óc quay cuồng, tôi lấy lại tinh thần.

 

Tiếng bước chân gấp gáp ngày càng gần phía sau.

 

18.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

Tôi biết mình vẫn còn đang trong cơn nguy kịch sinh tử.

 

Vùng vẫy cố gắng ngồi dậy, tiếng chân đã gần sát sau lưng.

 

“An An!”

 

Sấm sét đánh xuống, tôi đột ngột quay đầu lại.

 

Chu Tuấn không màng gì lao đến ôm lấy tôi.

 

“An An…”

 

Chạm vào dây thừng thít quanh cổ tay tôi, cậu lập tức lùi ra tháo nó, tay run rẩy.

 

Tôi nhìn giọt nước đọng trên mi cậu, dịu dàng vỗ về:

 

“Chu Tuấn, tôi không sao rồi.”

 

Cậu khóc to hơn.

 

Ngón tay cậu dò dẫm chỗ vết đỏ do dây thắt trên cổ tay tôi, khàn giọng hỏi: “Có đau không?”

 

Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, lắc đầu.

 

“Cậu đừng lo cho tôi, chúng ta đi xem Lục Đình Xuyên bên đó ổn không đã.”

 

Đồng tử Chu Tuấn đột ngột co lại, cậu ngẩng đầu, đột nhiên bình tĩnh:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-truc-ma-thanh-ban-trai/chuong-6-hoan.html.]

“Khi tôi đến không thấy ai, cậu ta đang chạy về đây, người không sao.”

 

Tôi vừa thở phào, nghe cậu nói giọng nhẹ nhàng:

 

“Nếu cậu không yên tâm… muốn đi xem thì cứ đi.”

 

Tôi ngạc nhiên, nhìn mặt Chu Tuấn dù căng thẳng nhưng giả vờ thờ ơ.

 

“Tôi muốn đi, cậu sẽ để tôi đi à?”

 

Cậu quay mặt đi: “Tùy cậu… cậu thích thì thích… chỉ cần đừng biến mất…”

 

Tôi ôm lấy mặt cậu, cười: “Ngoài Chu Tuấn ra, tôi không thích ai khác nữa.”

 

Cậu sững người, cổ họng phát ra tiếng rên nhỏ như thú vật, gục vào lòng tôi.

 

Tôi ngừng một chút, từ từ ôm lấy cậu.

 

Chu Tuấn không có năng lực gì đặc biệt, nhưng luôn yêu tôi.

 

Định mệnh khó hiểu, chỉ có tình yêu là điểm cốt lõi.

 

Chúng tôi cuối cùng sẽ phá vỡ cốt truyện, bước tới kết thúc do chính mình lựa chọn.

 

(Hoàn chính văn)

 

Phần ngoại truyện: Lục Đình Xuyên

 

1.

 

Lục Đình Xuyên chạy về phía kẻ xấu với quyết tâm sẵn sàng hy sinh.

 

Nhưng chưa đến gần, chân cậu bỗng mất trọng lượng.

 

Khi Tiểu An nhìn dòng thời gian của mình và Chu Tuấn, Lục Đình Xuyên cũng đang quan sát Tiểu An.

 

Cậu thấy lần đầu gặp Tiểu An không phải ngày chuyển trường.

 

Mà là trước đó nửa năm.

 

Nửa năm trước, ba cậu bị bệnh nặng chuyển lên bệnh viện thành phố điều trị.

 

Mẹ cậu ở lại thành phố xin việc để tiện chăm sóc ba.

 

Cậu vẫn học ở thị trấn, có hôm nhận được cuộc gọi, mẹ khóc nói mất tiền viện phí.

 

Cậu vội vàng đến bệnh viện thì thấy Tiểu An cầm túi nilon nói với lễ tân:

 

“Có dì kia làm rơi tiền viện phí, tôi nhặt được, các cô xác nhận giúp nếu đúng thì trả lại dì ấy.”

 

Lục Đình Xuyên nhìn theo ánh mắt cô, thấy mẹ mình.

 

Chưa kịp phản ứng, Tiểu An nói gì đó vào tai nhân viên rồi quay sang phía cậu bước tới.

 

Không hiểu sao, chạm vai cô trong khoảnh khắc, hàm cậu căng cứng lại.

 

Đợi cô đi rồi, cậu thở phào, dẫn mẹ tới quầy lễ tân.

 

Cậu nhận ra cái túi ấy, trong đó là những đồng tiền lẻ lộn xộn.

 

Chỉ là…

 

Mẹ cậu đếm hai lần, ngơ ngác nói: “Thừa hai nghìn…”

 

Nhân viên mỉm cười: “Người tốt hỗ trợ đấy, cô cứ giữ đi.”

 

Đó là lần đầu tiên Lục Đình Xuyên gặp Tiểu An.

 

2.

 

Lục Đình Xuyên lén lút tưởng tượng nhiều lần về cuộc gặp lại với Tiểu An.

 

Cậu muốn nói lời cảm ơn, nói mình sẽ trả lại tiền.

 

Nhưng khi thật sự gặp lại Tiểu An, cậu mới hiểu.

 

Họ thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, Tiểu An chẳng cần cậu cảm ơn.

 

Cô chỉ nói với cậu: “Sự quan tâm của cậu là phiền toái với tôi.”

 

…Quan trọng hơn, bên cô đã có Chu Tuấn.

 

Lục Đình Xuyên tự hành hạ mình chờ xem một bản thân khác sẽ rơi vào tình cảnh nào.

 

Nhưng diễn biến hoàn toàn vượt ngoài dự đoán, Lục Đình Xuyên của thế giới này được Tiểu An để mắt.

 

Cậu nhiều lần được Tiểu An cứu, nhiều lần tiến gần ánh mặt trời trong tim mình.

 

Cậu thậm chí nhận được nụ cười của cô!

 

Lúc đó, Lục Đình Xuyên bối rối, vừa ghen tỵ bản thân mình ở thế giới này.

 

Cho đến khi Tiểu An c.h.ế.t trong vòng tay cậu, Lục Đình Xuyên bừng tỉnh nhận ra cái giá phải trả cho khác biệt đó —

 

Tiểu An không thể làm chủ thân thể mình.

 

3.

 

Lục Đình Xuyên nghẹt thở.

 

Cậu như cảm thông nỗi đau của Lục Đình Xuyên thế giới kia.

 

Còn Tiểu An thì sao?

 

Dù cô ở thế giới này, ánh mắt luôn chỉ có Chu Tuấn.

 

Cô thấy được nỗi đau Chu Tuấn mất cô, nhưng không thấy được sự cuồng si của cậu với cô.

 

Cô thấy được Chu Tuấn sa đọa điên loạn, nhưng không thấy sự chuộc tội tự nguyện của cậu—

 

Chu Tuấn trả thù kẻ đã làm tổn thương mình bao lần, Lục Đình Xuyên chưa từng chống cự.

 

Nhưng Tiểu An không nhìn thấy những điều đó.

 

Cô không nhìn thấy cậu.

 

Lục Đình Xuyên vừa cười vừa khóc rời khỏi thế giới đó, nhìn thấy kẻ xấu không hiểu vì sao ngất trên đất.

 

Cậu chạy đi tìm Tiểu An, gặp Chu Tuấn trước rừng cây.

 

Chu Tuấn liếc cậu một cái, Lục Đình Xuyên tự động chậm bước.

 

Cậu biết không cần theo nữa, nhưng vẫn lo lắng, chậm rãi tiến về phía đó.

 

Nghe được câu nói: “Ngoài Chu Tuấn, tôi không thích ai khác.”

 

Tự làm nhục mình.

 

Lục Đình Xuyên nắm chặt tay, cười mỉa, rồi quay đi.

 

Cậu nghĩ… mình thật muốn cướp ánh mặt trời của người khác.

 

Nhưng cậu không xứng.

 

(Hoàn toàn văn)

Loading...