Thẩm Định thi đỗ kỳ thi hương.
Người như , dẫu trượt vẫn thể ăn sung mặc sướng, luôn khiến khác hâm mộ.
Hắn mời bằng hữu đến phủ mở tiệc, tiếp đãi ngoài thư phòng.
Trên đường tới còn sai mang canh cá Tây Hồ đến cho .
Hạ nhân trong Uy Nhuy Hiên đều hâm mộ thôi.
Ta đẩy canh cá cho bọn họ: “Các ngươi ăn , quen ngửi mùi .”
Không chuyện truyền tới tai tiểu quận vương.
Cả nồng nặc mùi rượu, gọi đến: “A Dao, canh cá cho nàng, ăn?”
Ta quỳ xuống: “Nô tỳ quen ăn canh cá bạc.”
Tiểu quận vương khẩy: “Năm A Dao , canh cá bạc quả thật là mỹ vị nhân gian, đáng tiếc nếm thử thêm nữa.”
“Nàng còn , nếu mỗi năm thể ăn một chén canh cá bạc, c.h.ế.t cũng uổng phí. Hiện giờ nàng ăn quen?”
Ta:...
“Nô tỳ dám dối gạt nữa. Nô tỳ vốn ăn, nhưng đại phu , vết thương mặt kiêng thứ . Không chỉ riêng canh cá bạc, nhiều món khác cũng ăn.”
Thẩm Định im lặng, tiếp tục: “Nếu , tiểu quận đừng thưởng đồ ăn cho nô tỳ nữa, cứ trực tiếp thưởng tiền ?”
Thẩm Định chăm chú: “A Dao, nàng đổi .”
Hắn vô cùng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi: “Sao nàng trở nên như ! Nếu tiền, , cho nàng.”
Ta vui mừng tạ ơn, tiếng động lạ.
Thẩm Định ngã lăn đất.
Hắn say , khác gì con lợn chết, nhưng dẫu là lợn c.h.ế.t cũng là một con lợn c.h.ế.t xinh .
Nhân cơ hội , gọi Đàn Vân đến chăm sóc : “Đàn Vân, nắm chặt cơ hội.”
Đàn Vân bất động, chỉ : “Tiểu quận vương cho nô tỳ gần.”
Trên trán ướt đẫm mồ hôi: “ là cho ngươi tới gần cho nên mới bảo ngươi nắm lấy cơ hội . Về ăn canh cá bạc xem biểu hiện đêm nay của ngươi.”
Ai ngờ Đàn Vân quỳ sụp xuống: “Nô tỳ . Nô tỳ tình nguyện ăn trấu ăn cỏ cũng …”
Được , cũng ép buộc.
Sau đó bảo nàng gọi khác tới đỡ tiểu quận vương về phòng ngủ, đích trông chừng.
Nửa đêm, Thẩm Định tỉnh , là do men rượu ánh đèn m.ô.n.g lung khiến say mê đến , hai mắt sáng lấp lánh: “A Dao, nàng lên đây…”
Đã ba tháng kể từ chúng chung giường.
Hai tỳ nữ mà lão quận vương phi phái đến vẫn thành công bò lên giường của , chẳng lẽ đến lượt ?
Ta chớp mắt: “Tiểu quận vương, ngài nghiêm túc ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tuc-duyen/chuong-3.html.]
Thẩm Định che miệng ngăn cho mấy lời phá hỏng bầu khí, cách một lớp khăn che mặt, vươn tay kéo xuống.
Ta dứt khoát kéo luôn khăn che mặt , vết thương má đập thẳng mắt .
“Á….”
Ánh mắt lờ đờ của Thẩm Định dừng vết sẹo lồi lõm , dọa một trận suýt ngất.
Nửa đêm thanh tĩnh, tiếng hét chói tai của tiểu quận vương vang thấu trời cao.
Ngày hôm , Thẩm Định ban thưởng cho hai lượng bạc.
Hạ lệnh từ nay cần đến trực đêm nữa.
Ta vẻ đau lòng, xoa đôi mắt ráo hoảnh của , : “Tiểu quận vương, nô tỳ cũng hủy dung.”
Thấy lóc t.h.ả.m thiết, Thẩm Định há miệng thở dốc, bất đắc dĩ xua tay bảo lui .
Buổi tối cần trực đêm, nhưng ban ngày thích sai vặt .
Có lúc, sẽ chằm chằm mặt , thở dài tiếc nuối: “Nếu A Dao hủy dung thì .”
Giống như lúc , sẽ cúi thấp đầu, trong mắt mà một mảnh u tối.
Chuyện đáng mừng duy nhất là tiểu quận vương còn nhớ những gì hứa với khi uống say.
Mỗi tháng từ nay về , Thẩm Định phát bạc cho ba , đồ ăn tặng cũng sẽ quy thành tiền bạc.
Thấy tiền kiếm ngày càng nhiều, lên kế hoạch chuẩn rời .
Mấy ngày nay, Thôi ma ma cứ yên.
Sau khi thấy bà suýt chút đổ cả nước sôi lên chân, mới hỏi Thôi ma ma việc gì cần giúp đỡ .
Thôi ma ma ngập ngừng.
Trước giờ, bà đối xử với tồi, vì thế : “Ma ma chuyện gì cứ , nếu là việc A Dao thể giúp, nhất định sẽ từ chối.”
Thôi ma ma: “A Dao thể cho mượn chút tiền ? Nữ nhi của nhà chồng nó ghẻ lạnh vì sinh con trai, ăn một quả trứng gà cũng xem thái độ của chồng. Chờ đến ngày lĩnh tiền nhất định sẽ trả cho cô.”
Mặc dù cũng cần tiền nhưng vẫn lấy hai lượng bạc: “Ma ma, nếu đủ về bảo .”
Sau khi Thôi ma ma rời , tìm Đào ma ma để hỏi thăm tình hình cụ thể.
Đào ma ma gật đầu: “Nữ nhi của bà đúng là khổ, chồng mất sớm, bố chồng đáng tin cậy, hơn 50 tuổi còn cưới một kế hai mươi mấy tuổi. Ả đủ trò yêu sách khiến cuộc sống hàng ngày của con bé càng thêm khó khăn, nhưng bụng cố gắng, sinh liên tiếp ba đứa con gái .”
Ta thắc mắc: “Thôi ma ma là v.ú nuôi của tiểu quận vương, trượng phu và con trai đều ở trong phủ chân chạy vặt, bà tiền?”
Đào ma ma thở dài: “Tiền nhà bà đều con dâu quản chặt hết . Nghe tiền phát mỗi tháng đều cô cướp . Nhiều khi Thôi ma ma còn vay tiền để mua từng đường kim mũi chỉ.”
Sau đó, chủ động cho Thôi ma ma mượn thêm hai lượng bạc.
Tuy rằng cũng túng thiếu nhưng con gái bà đang ở cữ, nếu chăm sóc , sẽ để di chứng, cùng là phận lận đận khổ sở, cũng giúp đỡ.
Thôi ma ma cảm kích thôi: “‘A Dao, cô cần giúp đỡ cái gì nhất định cho .”
Ta mỉm : “Đến lúc đó sẽ phiền Thôi ma ma.