Túc Duyên - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-09-30 13:09:15
Lượt xem: 143
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu quận vương đỗ đạt, trở thành môn hạ của Hoàng lão .
Thời còn trẻ, Hoàng lão là hàn học sĩ, những học sinh của ông , dẫu kém nhất cũng xếp thứ hai bảng tiến sĩ.
Biết tin , lão quận vương vui mừng mở tiệc suốt ba ngày.
Ngay cả ở Uy Nhuy Hiện cũng thưởng, mỗi hai tháng tiền tiêu vặt.
Bình đựng tiền của cuối cùng đầy, cơ hội cũng tới.
Lúc Thôi ma ma đến tìm nhắc nhở: “Nghe quận vương phi nhắm Chiêu Dương huyện chúa cho tiểu quận vương thê, cô nên dự tính .”
Chiêu Dương Huyện chúa cực kỳ ghét , gì khiến hủy dung.
Nếu chờ nàng tới thật, chỉ sợ tháng ngày của sẽ vô cùng khổ sở.
Ta giữ c.h.ặ.t t.a.y Thôi ma ma: “Ta một chuyện nhờ ma ma...”
Trước hôm diễn yến tiệc một ngày, xong kiện y phục cuối cùng cho tiểu quận vương.
Còn đích điều chế một ít hương liệu mà Thẩm Định thích, bỏ nhiều túi thơm.
Ngày đầu đãi tiệc, khi tiểu quận vương rời đặc biệt dặn dò : “A Dao cứ ở Uy Nhuy Hiên, bất kể ai gọi cũng ngoài, cứ là lệnh của .”
Ta đồng ý, đưa lồng đèn sưởi ấm cho : “Tiểu quận vương, A Dao bên cạnh, ngài nhất định tự chăm sóc cho bản .”
Tiểu quận vương nhạo: “Ta xa nhà, lát nữa sẽ thôi.”
Ta nhất quyết tiễn khỏi Uy Nhuy Hiên, đưa đến cổng thứ hai mới trở về.
Vừa đầu gặp quen.
Ta quỳ xuống: “Vấn an Huyện chúa.”
Chiêu Dương Huyện chúa hếch cao cằm: “Aiyo, quả thật là hồ ly, hủy dung còn cố bám lấy tiểu quận vương.”
Tỳ nữ bên cạnh Huyện chúa ghét bỏ: “Cũng là hồ ly, chủ tử cửa, nàng còn đưa đến tận cổng, khác còn tưởng nàng là chủ của Uy Nhuy Hiên.”
Nghe , Huyện chúa tức đến đỏ mặt, chuẩn tay đ.á.n.h .
Ta dập đầu: “Huyện chúa tha mạng, A Dao nào dám bất kính với Huyện chúa, tiểu quận vương cũng , Huyện chúa đ.á.n.h mắng bán nô tỳ đều .”
“Chỉ là A Dao vẫn hy vọng hầu hạ bên cạnh tiểu quận vương, thương, tiểu quận vương cũng ghét bỏ nô tỳ, chứng tỏ cũng thế.”
“Trước khi tiểu quận vương rời còn dặn dò A Dao khỏi Uy Nhuy Hiên, cho dù lão quận vương phi lão quận vương gia gọi cũng .”
Huyện chúa tức đến run cả : “Người , bán ả tiện nhân cho !”
Trước cổng ầm ĩ khiến ở tiền viện và hậu viện cũng kéo đến.
Tiểu quận vương và lão quận vương phi cũng mời đến.
Ta thấy tiểu quận vương nhíu mày, tiến lên nhưng lão quận vương phi lắc đầu ngăn cản: “Cùng lắm chỉ là một ả nô tỳ mà thôi.”
Ta bán .
Hơn nữa còn bán rẻ, Huyện chúa bán với giá 100 đồng tiền.
Nha bà thấy vết sẹo lớn mặt , chán .
“Nếu vì sợ đắc tội Huyện chúa, 100 đồng cũng thèm mua. Chờ xem lão già nào cưới vợ, sẽ bán ngươi .”
Ta sợ, đó với Thôi ma ma.
“Đừng sốt ruột, sẽ tới mua . Ta cho bà một lượng bạc, hại gì .”
Thời trẻ, Thôi ma ma cũng bán quận vương phủ.
Có điều, lão quận vương thấy bà công chăm sóc tiểu quận vương, sớm trả khế ước bán .
Bà hiện giờ là lương dân, dĩ nhiên thể mua .
Nha bà , sắc mặt mới lên đôi chút.
một ngày trôi qua, Thôi ma ma vẫn đến.
Ta sốt ruột, Nha bà cũng nóng nảy: “Cô nương, một lạng bạc cô hứa với …”
Ta giả vờ bình tĩnh: “Yên tâm, bạc của bà sẽ thiếu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tuc-duyen/chuong-4.html.]
Chúng chờ đến khi trời tối, Thôi ma ma vẫn xuất hiện.
Mãi đến trưa ngày thứ hai, Thôi ma ma hớt hải chạy tới, cả nhễ nhại mồ hôi.
Sau khi chuộc xong, Thôi ma ma : “Lúc tiểu quận vương trở Uy Nhuy Hiên, thấy y phục, hương liệu, túi thơm mà A Dao cho ngài cực kỳ tức giận, vứt hết bộ ngoài.”
“ đến nửa đêm, ngài chạy tìm . Những thứ đó đều là đồ , sớm nhặt hết .”
Trước khi tạm biệt, Thôi ma ma đỏ mắt: “Số mệnh của A Dao cũng thật khổ, gặp Huyện chúa độc ác chứ.”
Ta đáp.
Thôi ma ma thể hiểu , là cố ý xuất hiện mặt Huyện chúa.
Không chỉ là đãi yến tiệc , ngày cả yến hội ngày xuân pha cũng là kế sách của .
Vốn dĩ, chỉ thử lòng tiểu quận vương đôi chút.
Tuy rằng kết quả như ý, nhưng chẳng hối hận.
Lúc nhốt ở phòng chứa củi, c.h.ế.t một .
Từ nhỏ, tiểu quận vương với “chú ý phận chính ”, lúc kế hoạch rời .
Huyện chúa bán , bởi vì cố ý nhắc đến chuyện tiểu quận vương từng thể .
Có thế ước bán , chi một khoản tiền chuyển thành phận lương dân.
Cuối cùng cũng tự do, thuê một tiểu viện, tiếp tục điều chế hương liệu gửi đến cửa hàng sư phụ để bán.
Mấy ngày , đột nhiên sư phụ tìm đến tận cửa, ông chủ tìm điều chế một mẻ hương cao cấp.
Sau khi gặp mặt, mới đó là quen: ông chủ Thiệu.
Tất cả chi phí từ lá , hương liệu của tiểu quận vương đều do y cung cấp.
Cũng may đeo khăn che mặt, đối phương hẳn là nhận .
Ông chủ Thiệu chắp tay: “Ngay hôm nay Thiệu mỗ xuôi về Nam, cần một mẻ hương cao cấp để dâng cho các quý nhân ở Kim Dương, danh tài nghệ điều chế của Tô cô nương cao siêu, thể giúp Thiệu mỗ , giá cả thể cùng thương lượng.”
Sư phụ hàng gửi ở cửa hàng đều vị mua gần hết.
Thần Tài đến gõ cửa, tất nhiên sẽ đẩy ngoài.
Sau khi thương lượng, : “Vậy hết cứ điều chế ba loại hương thơm để hàng mẫu cho ông chủ Thiệu xem thử, đó để ngài quyết định xe mua nhiều ít?”
Đối phương gật đầu: “Được.”
Ông chủ Thiệu chủ động để 100 lượng bạc coi như tiền cọc.
Ta chế Tử Thuật Hương, Bá Trạc Hương, Cửu Hòa Hương, ông chủ Thiệu là trong nghề, thấy cực kỳ vui mừng.
“Cô nương quả là khéo tay, ba loại hương mỗi thứ mỗi vẻ, Thiệu mỗ lựa chọn thế nào.”
Cuối cùng, đề nghị y nên chọn Cửu Hòa Hương, loại đầy đủ nguyên liệu ở kinh thành.
Ông chủ Thiệu thỏa thuận, trong vòng một tháng lượng từng nào.
Ta bận đến tối mắt tối mũi, mua nguyên liệu, điều chế, hộp sứ…
Đã vội còn xảy chuyện, một kẻ ăn xin tưởng đống nguyên liệu mới mua là thức ăn, cướp mất.
Ta xách theo bao lớn bao nhỏ đuổi theo, đó thấy một nữ tử tay ôm đứa nhỏ, phía còn hai bé gái, đứa lớn nhất đúng thật là kẻ ăn xin cướp đồ.
Nữ tử bảo bé gái mang trả đồ cho , đó quỳ xuống cầu xin đừng báo quan.
Bé gái lớn chính khí: “Đồ là cướp, báo quan thì cứ bắt một , liên quan đến .”
Trong lúc tranh cãi, đứa trẻ ôm trong n.g.ự.c cứ luôn quấy , xem đang đói.
Dù cuộc sống sung túc, nhưng một nhà bọn họ quây quần bên cùng sưởi ấm.
Ta nhớ đến cha của , họ bán quận vương phủ để nha thông phòng.
Bọn họ kiếm tiền, vui mừng khôn xiết thương lượng cho học.
Không hề nghĩ đến cảm nhận của nữ nhi.
Ta dẫn bốn con họ trở về.
lúc, đang thiếu nhân lực, họ thì thiếu đồ ăn.