Ông chủ Thiệu , thật nhận phận từ lâu.
Chỉ là cứ giả bộ
Không ngờ ông chủ Thiệu hài hước đến thế, y mời xem hoa đăng.
Y là khách hàng lớn, thể từ chối, để tránh cho việc thêm phần hổ, dẫn theo cả Đại Nha.
Lúc đang mua đèn hoa đăng, Đại Nha tiến đến nhỏ.
“Cô nương, cái tên xa vẫn luôn theo chúng .”
Lại là tiểu quận vương.
Ông chủ Thiệu chắn mặt : “Tiểu quận vương, ngài theo chúng gì?”
Thẩm Định hếch cằm: “Trai đơn gái chiếc thả đèn hoa đăng thì thể thống gì. A Dao, dù nàng cũng từng là của quận vương phủ, mang thể diện của quận vương phủ.”
Cái gì mà trai đơn gái chiếc, Đại Nha đang ở đây ?
Ta buồn : “Tiểu quận vương, ngài quanh đây xem, bao nhiêu nam nữ thành gia lập thất đến thả đèn chứ?”
“Có ngài cũng nên nhắc nhở họ ?”
“Hơn nữa, cho dù nhắc nhở, cũng còn là nô tỳ của quận vương phủ. Ta thích với ai, thích thả đèn với ai thì liên quan gì đến ngài!”
Ta mua đèn hoa đăng, còn đưa cho ông chủ Thiệu một chiếc, một cái khác đưa cho Đại Nha: “Cứ kệ , chúng thả thôi.”
Tiểu quận vương mắt điếc tai ngơ theo đuôi chúng .
Mỗi ông chủ Thiệu gần một chút, sẽ lập tức nhắc nhở: “Cách nàng xa .”
Thẩm Định còn dứt khoát theo chúng về tận nhà, tận mắt thấy ông chủ Thiệu rời , mới yên tâm gót.
Ta gọi , tiểu quận vương lòng đầy hi vọng mà .
“Tiểu quận vương, mong ngài đừng tới đây nữa. Ta sắp thành . Tiểu quận vương phận , chúng cứ chừa cho đối phương chút thể diện , ?”
Hắn nổi nữa: “Ta tin.”
“Vậy ngài chờ chút, dán chữ hỉ cho ngài xem.”
Chữ hỉ sớm chuẩn xong .
Lúc đưa cho , Thẩm Định chút nào: “A Dao, đừng đối xử với như . Ta chịu nổi .”
Không ngờ, đích đến gặp ông chủ Thiệu.
Lúc đến nơi, Thẩm Định đang uy hiếp: “Nếu ông chủ Thiệu nhất quyết tranh giành A Dao với , nhất định sẽ khiến ngươi thể kinh doanh ở chốn kinh thành.”
Ông chủ Thiệu khoanh tay: “Không , mấy năm nay, Thiệu mỗ cũng kiếm ít. Sau khi thành hôn với A Dao, chúng sẽ đến Giang Nam sinh sống, du ngoạn khắp chốn Giang Nam.”
Hai tan rã vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tuc-duyen/chuong-6.html.]
Chẳng bao lâu, tiểu quận vương tay.
Đầu tiên là hàng hóa mà ông chủ Thiệu cung cấp cho quận vương phủ trả về.
Tiếp đến là các thế gia vọng tộc đến xin : “Đồ của ông chủ Thiệu , chỉ là chúng cũng hết cách.”
Y hề oán hận: “Không hết, A Dao, cho dù cả kinh thành cần hàng hóa của , còn thể chuyển hàng đến Kim Dương để buôn bán.”
từ kinh thành đến Kim Dương cũng mất hai tháng, nếu vận chuyển một chuyến sẽ tổn thất chi phí nhiều, lợi nhuận giảm hơn nửa.
Ta thể tìm tới tiểu quận vương.
Ta hẹn đến quán , tự pha cho .
Thẩm Định nhận lấy: “Nói , chuyện gì?”
Ta quỳ xuống: “Xin tiểu quận vương giơ cao đ.á.n.h khẽ, buông cho ông chủ Thiệu, sẽ trở về với ngài.”
Thẩm Định vui mừng, đỡ lên.
Ta đẩy , châm chọc: “Đây là kết quả tiểu quận vương ?”
Hắn sực tỉnh, sắc mặt trắng bệch, cố chấp giơ tay .
Ta tiếp tục : “Ta trở về với ngài, đó lòng mang oán hận mà cùng sinh sống?”
“Liệu bao nhiêu tháng? Có lẽ ban đầu tiểu quận vương sẽ nghĩ cách khiến hồi tâm chuyển ý, chịu đựng .”
“ phận của ngài là gì? Thời gian qua , ngài dần mất kiên nhẫn, hai thấy mặt là ghét. Đến lúc đó, tiểu quận vương định bán thêm nữa ?”
Thẩm Định mấp máy khóe môi: “Không A Dao, sẽ đối xử với nàng thật . Sau nhất định sẽ để kẻ khác ức h.i.ế.p nàng nữa, cho dù là Huyện chúa mẫu của cũng thể.”
Hắn lấy một chiếc hộp tinh xảo: “A Dao, nàng xem, vì nàng mà cố ý tìm thuộc trong cung, t.h.u.ố.c trị sẹo . Sau nàng cần lo lắng vì hủy dung nữa.”
Ta kéo khăn che mặt, chìa vết sẹo lớn đến mặt Thẩm Định, vết sẹo lồi lõm, nổi lên lớp da màu nâu, ai thấy cũng phát sợ.
Thẩm Định dọa, vội lui về : “A Dao, là , ngờ nàng thương nặng đến .”
Ta bật : “Tiểu quận vương là danh gia vọng tộc, thể sai chứ? Có sai cũng là sai, nên si tâm vọng tưởng, mang hi vọng ấm ủ mong ngóng tiểu quận vương rủ lòng thương.”
“Cho dù sẹo mặt trị hết thì , cũng trị nổi vết thương trong lòng!”
“Ta Huyện chúa cố ý tay, bỏng mặt, còn tát thật đau, nhưng lúc tiểu quận vương xuất hiện, ngài những gì?”
“Ta lão quận vương phi nhốt trong phòng chứa củi, miệng vết thương chảy mủ, cả phát sốt, lúc đó hi vọng ai đó xuất hiện cho một ngụm nước, tiểu quận vương đang nơi nào?”
“Khi Huyện chúa bán , ngài gì ?”
Ngày hôm , Thẩm Định lảo đảo rời , cả tiền cũng quên trả.
Ta hậm hực dậm chân.
Sớm nhắc thanh toán từ .