Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÚI MÁU THỨC TỈNH - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-06-05 08:52:56
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đau không ư?

Đau chứ.

Tim tôi đau từng cơn.

Dù sau này không còn trông mong tình thương của mẹ nữa, nhưng trận đòn vừa rồi vẫn khiến tôi đau thấu xương.

Tựa như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm m.á.u thịt trong từng thớ cơ mạch máu, muốn nghiền nát tôi thành hư vô.

Bố sờ mặt tôi, cái nóng bỏng rát như lửa đốt khiến ông nhướng mày, rồi lại nhìn thấy vết m.á.u trên mặt tôi.

Ông cố nén giận, rút mấy tờ giấy lau m.á.u trên mặt tôi, giọng dịu dàng: "Nhan Nhan, bố đưa con đi bệnh viện."

Bố vừa bế tôi lên đã bị mẹ túm lại: "Đi bệnh viện làm gì? Bệnh viện không tốn tiền à! Chỉ chảy tí m.á.u mũi thôi, có gì to tát đâu, ở nhà lấy giấy nhét vào là được."

Bố trừng mắt nhìn mẹ: "Miêu Phương, bà xem bà đánh Nhan Nhan thành cái dạng gì rồi!"

"Đánh nó thì sao? Nó không phải tôi đẻ ra à? Tôi là mẹ nó! Tôi đánh nó là thiên kinh địa nghĩa, cảnh sát đến cũng không quản được tôi!" Mẹ chẳng hề để tâm, còn lườm tôi một cái, ánh mắt oán hận lồ lộ ra ngoài.

"Miêu Phương!" Bố nghiêm giọng quát.

Mẹ cũng là lần đầu thấy bố như vậy, nhìn ánh mắt dữ tợn của bố, bà hơi sợ sệt rụt cổ lại, nhưng vẫn níu lấy bố: "Làm gì thế? Tôi đây chẳng phải cũng vì cái nhà họ Tô các người sao, nhà mình có mấy đồng đâu, Tiếu Tiếu lại sắp vào cấp ba rồi, toàn chỗ tốn tiền..."

"Nhan Nhan khám bệnh thì tốn mấy đồng? Lương tháng của tôi đến tiền cho con gái khám bệnh cũng không lo nổi à?"

Bố hừ lạnh một tiếng, hất tay mẹ ra, đặt tôi lên yên sau chiếc xe đạp Phượng Hoàng, rồi kẽo kẹt đạp xe đến bệnh viện.

4

Khám bệnh xong, bố dẫn tôi ra ngoài ăn một bữa ngon, lúc về đến nhà trời đã rất khuya.

Ngay lúc bước vào cửa, mẹ từ sau cánh cửa lao ra.

Bà âm u liếc hai bố con tôi, chỉ một thoáng đã dừng lại trên tay tôi.

Đó là túi thuốc tôi mang về từ bệnh viện.

Mắt mẹ lóe lên vẻ sắc lạnh, giật phắt lấy túi thuốc trên tay tôi, lôi tờ hóa đơn viện phí ra.

Con số trên đó khiến bà xót ruột, liền giơ tay lên định véo tai tôi.

"Đồ c.h.ế.t tiệt, đồ phá gia chi tử! Đã bảo đừng đi bệnh viện, đừng đi mà, mày xem mày tiêu hết bao nhiêu tiền kìa, mày có biết số tiền này đủ cho chị mày mua bao nhiêu đồ dùng học tập với sách giáo khoa không hả?"

Đồng tử bố co rụt lại, ông gạt mạnh tay bà ra, chắn trước mặt tôi: "Miêu Phương, bà làm gì thế?"

"Bà thử đánh Nhan Nhan nữa xem?" Bố giận tím mặt, hai mắt như muốn phun lửa, vẻ mặt hung dữ chưa từng thấy.

Mẹ là người không chịu được khích bác nhất, từ trước đến nay trong nhà luôn là bà to nhất, bố đi làm không có thời gian quản việc nhà, khiến mẹ nghĩ rằng không một ai trong nhà được phép cãi lời bà.

Bà tức điên lên, dùng hết sức đẩy bố ra, bàn tay giơ cao chực giáng xuống người tôi.

Tôi vừa định né thì sững người trước hành động của bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tui-mau-thuc-tinh/chuong-3.html.]

Bố tát mạnh cho mẹ một cái.

Mẹ sững sờ, tay đưa lên ôm má trái vừa bị tát.

Bố lạnh lùng lườm mẹ: "Nhan Nhan, về phòng con đi."

Tôi liếc nhìn mẹ rồi gật đầu về phòng.

Khoảnh khắc đóng cửa lại, tôi nghe thấy tiếng mẹ gào lên điên loạn: "Tô Chính Cường! Ông dám đánh tôi! Ông vì một con tiện tỳ mà đánh tôi!"

Tay tôi đang đóng cửa khựng lại, tôi mím môi chặn âm thanh đó lại bên ngoài.

Tôi ngồi trên chiếc giường nhỏ, im lặng sờ tìm quyển sách đặt dưới gối.

Tôi đặt sách lên đùi, lật giở từng trang.

Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Nhan Nhan, em đang làm gì đấy?"

Tôi không ngẩng đầu: "Đọc sách ôn bài."

"Trời ơi Nhan Nhan, bố mẹ cãi nhau ầm ĩ thế kia mà em vẫn ngồi đó đọc sách được à? Mau đi khuyên bố mẹ đi chứ!"

"Không đi."

"Em nói gì cơ?"

"Em không rảnh, chị muốn đi thì tự đi đi."

"Nhan Nhan, em còn muốn mẹ đối tốt với em nữa không?"

Nghe đến đây, tay tôi đang lật sách dừng lại.

"Nếu em còn muốn mẹ đối tốt với em thì bây giờ đi khuyên bố mẹ ngay đi, phận làm con cái, bố mẹ cãi nhau sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?"

Tôi gấp sách lại, trong đầu nhớ lại chuyện xưa.

Trước kia Tô Tiếu cũng nói y như vậy.

Lúc đó tôi quá khao khát tình thương của mẹ.

Thường thì mỗi khi tôi chịu ấm ức, bố thấy bất bình nên cãi nhau với mẹ, tôi đều sẽ đứng ra giảng hòa.

Nói rằng tất cả là lỗi của mình.

Kết quả là người bố vốn còn chút quan tâm tôi cũng dần xa cách tôi.

Lúc đó nói thế nào nhỉ?

Hình như cũng là Tô Tiếu đến tẩy não tôi.

 

Loading...