Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tưởng bà đây hiền mà giỡn mặt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-06 13:14:51
Lượt xem: 468

Lã Bân trở về nhà, bế theo một đứa bé, yêu cầu Tố Uyển phải nuôi dưỡng. Đứa bé đó là con riêng của hắn với nhân tình Vi Vinh.

Ba năm trước, Tố Uyển đã mất đi đứa con đầu lòng và khả năng làm mẹ tự nhiên sau một tai nạn y khoa do mẹ chồng hắn sắp đặt và hắn làm ngơ. Cô mang vết thương thể xác và tinh thần, còn hắn thì biệt tăm cùng nhân tình.

Giờ đây, hắn trở về đòi cô gánh vác hậu quả sai lầm của hắn?

- Đây là nhà của tôi. Các người, cút hết đi!

Tố Uyển ngồi trước bàn làm việc, những ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều rót vàng trên những tán cây, khung cảnh bình yên đến lạ. Đã ba năm kể từ cái ngày định mệnh ấy, cuộc sống của cô cuối cùng cũng tìm lại được sự tĩnh lặng, dù vết thương lòng vẫn còn đó, âm ỉ như than hồng dưới tro bụi. Cô độc lập, tự chủ, không còn là Tố Uyển của ngày xưa, người phụ nữ từng tin vào tình yêu và hôn nhân.

Đang tập trung vào công việc, tiếng chuông cửa vang lên đột ngột, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Tố Uyển nhíu mày. Ai vậy? Cô không hẹn ai đến nhà.

Cô đứng dậy, bước ra cửa. Qua mắt nhìn trên cánh cửa, cô thấy hai bóng người đứng bên ngoài, một người đàn ông và một phụ nữ, còn có một đứa bé nhỏ. Linh cảm xấu đột ngột dâng lên. Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa.

Mọi bình yên tan biến.

Lã Bân đứng đó, vẻ mặt hơi lúng túng, tay bế một đứa bé đang ngủ say. Bên cạnh hắn là Vi Vinh, người phụ nữ mà cô chỉ nhìn thấy qua những bức ảnh vụng trộm. Ả ta ôm chặt lấy cánh tay Lã Bân, vẻ mặt lấm lét nhưng ánh mắt lại lén nhìn vào trong nhà với sự tò mò không che giấu.

Tố Uyển sững sờ. Họ... sao họ lại ở đây?

Lã Bân hắng giọng, phá vỡ sự im lặng đáng sợ.

- Uyển... em à.

Giọng hắn nghe gượng gạo.

- Anh... anh và Vi Vinh có chút chuyện. Khó khăn quá. Không còn chỗ nào để đi.

Hắn nói, rồi chỉ vào đứa bé.

- Đây là con anh. Thằng bé... thằng bé cần một nơi ổn định.

Vi Vinh lập tức tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ như mèo kêu, cố gắng tỏ vẻ đáng thương.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Chị Tố Uyển, chúng em thật sự không còn đường nào khác. Hoàn cảnh éo le lắm. Em xin chị... cho thằng bé một chỗ dựa tạm thời.

Tố Uyển đứng thẳng, khuôn mặt không biểu cảm. Cô nhìn thẳng vào mắt Lã Bân, rồi chuyển sang Vi Vinh. Ba năm. Ba năm hắn biệt tăm, bỏ mặc cô một mình vật lộn với nỗi đau mất con, với ca phẫu thuật nguy hiểm lấy đi một phần cơ thể cô. Ba năm cô tự mình chữa lành, tự mình đứng dậy. Và giờ, hắn quay về, bế theo đứa con riêng với nhân tình, đứng trước cửa nhà cô – căn nhà này là của cô, không phải của hắn – và yêu cầu cô... nuôi con cho hắn?

"Hắn nghĩ mình là ai? Hắn nghĩ mình là thánh nhân hay sao? Trơ trẽn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện này?" Suy nghĩ trong đầu Tố Uyển gào thét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tuong-ba-day-hien-ma-gion-mat/chuong-1.html.]

Ánh mắt cô từ sững sờ dần trở nên lạnh lẽo, băng giá. Khóe môi cô khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai tột độ.

- Khó khăn? Eéo le?

Tố Uyển lặp lại, giọng cô không cao nhưng mang một sức nặng và sự sắc bén kinh người.

- Các người đến đây làm gì?

Lã Bân dường như không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của cô, hoặc hắn quá ích kỷ để quan tâm. Hắn tiếp tục nói, giọng đã thêm phần chắc chắn hơn, như thể đây là điều hiển nhiên.

- Anh muốn em... giúp đỡ nuôi dưỡng thằng bé. Em dù sao cũng là vợ anh...

Câu nói còn chưa dứt, Tố Uyển đã bật cười. Tiếng cười lạnh lẽo, vang vọng trong hành lang, khiến cả Lã Bân và Vi Vinh giật mình.

- Vợ anh?

Tố Uyển ngừng cười, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một thứ rác rưởi.

- Anh Lã Bân à, có lẽ anh quên rồi. Ba năm trước, anh đã bỏ đi cùng cô ta. Còn tôi... tôi một mình ở lại đây, một mình chịu đựng tất cả.

Cô chỉ vào ngôi nhà phía sau mình.

- Nơi này là nhà của tôi. Do một tay tôi làm nên.

Cô quay sang Vi Vinh, ánh mắt sắc như d.a.o cạo.

- Còn cô. Cô có vẻ nhầm địa chỉ rồi. Đây không phải là nơi cô có thể giả vờ đáng thương để chen chân vào.

Tố Uyển quay lại nhìn Lã Bân, giọng nói không còn chút ấm áp nào, chỉ còn sự quyết liệt tột cùng.

- Anh muốn tôi nuôi con của anh và nhân tình sao? Nuôi trên chính mảnh đất, trong chính căn nhà mà tôi đã dày công tạo dựng? Sau khi anh khiến tôi mất con, khiến tôi vĩnh viễn không thể làm mẹ theo cách bình thường?!

Tố Uyển nâng tay lên, chỉ thẳng ra ngoài cổng. Từng chữ thốt ra như những viên đạn lạnh giá.

- Các người. Không ai trong số các người. Có quyền. Bước chân vào đây. Dù chỉ là một bước!

Cô lùi lại một bước, ánh mắt rực lửa căm phẫn và khinh bỉ.

- Biến đi! Cút hết đi! Ngay lập tức! Tôi không muốn nhìn thấy mặt các người thêm một giây nào nữa!

Không cho Lã Bân hay Vi Vinh kịp phản ứng, Tố Uyển dùng hết sức lực còn lại, đóng sầm cánh cửa lại. Tiếng động lớn vang vọng, cắt đứt mọi liên kết giữa cô và ba con người đang đứng ngơ ngác, lúng túng, hoàn toàn không thể tin vào tai mình trước hiên nhà cô, trong ánh hoàng hôn.

Loading...