TƯỢNG NĂM ĐẦU - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-03 13:01:11
Lượt xem: 361
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Tôi gọi điện cho sư phụ, nói sơ qua tình hình, vẽ lại hình xăm rồi gửi qua WeChat cho bà xem.
Sư phụ tôi là một sư phụ xăm mình bốn mươi năm, kinh nghiệm phong phú, kỹ nghệ tinh xảo. Kết quả, bà đập mạnh tay xuống đùi nói: "Trời đánh, đây là Ngũ Thông Tà Thần đó. Sao con không nói sớm?"
Phải rồi, tôi đáng lẽ nên nghĩ đây là phiên bản giản lược của Ngũ Thông Tà Thần. Ngũ Thông Tà Thần tuy là năm người, nhưng trong tranh thường dùng chung một thân thể.
Hơn nữa, truyền thuyết kể rằng Ngũ Thông Tà Thần này hoang dâm vô độ, có thể chiêu tài lộc bất ngờ, dân gian gọi là Tà Tài Thần. Một luồng khí lạnh từ dưới chân như dây leo bò lên sau lưng tôi.
"Con bé đó e là đã bị Thái tử gia coi như vật hiến tế, sống không lâu nữa đâu. Thằng sư thúc cáo già của con đây là muốn hại con đó. Con xăm hình xăm này, liền không thoát khỏi liên can đâu. Nó đã mang qu//ỷ thai rồi, chắc chắn phải ch//ết, hơn nữa người bị Ngũ Thông Tà Thần hút cạn tinh huyết, sau khi ch//ết chắc chắn sẽ hóa thành lệ qu//ỷ, mà đêm nó ch//ết sẽ đi tìm người hại ch//ết nó để báo thù. Mẹ con hung sát, nguy hiểm lắm đó!"
"Vậy phải làm sao?" Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, trong lòng như có hàng ngàn con kiến bò tới bò lui, lông trên người cũng dựng hết cả lên.
Mười vạn tệ này kiếm thật sự không đáng.
"Đóng cửa, tìm một miếu thờ hoặc đạo quán trốn đi, trốn nửa năm một năm, khi nào mọi chuyện lắng xuống thì hẵng ra."
Tôi nghĩ có lý, liền vội vàng thu dọn hành lý, không ngờ, vừa ra khỏi cửa, liền bị hai người áo đen mỗi người một bên dùng d.a.o kề vào eo, đuổi về cửa hàng.
Mẹ kiếp, Trần Uyên này là muốn tôi làm vật thế mạng sao? Không biết hắn đã rót vào tai Tô Thanh Nha thứ thuốc mê gì, khiến cô ta cho rằng tất cả đều do tôi gây ra, xem ra, nếu cô ta ch//ết, thật sự như lời sư phụ nói, sẽ đến tìm tôi đền mạng.
6
Tôi đang miên man suy nghĩ vớ vẩn thì cánh cửa kêu "cọt kẹt" mở ra, Lão Mạc đến.
Mặt hắn xanh mét, không nói một lời, cho tôi hai cái tát như trời giáng, đánh đến đầu óc tôi quay cuồng, mắt nổ đom đóm.
"Đánh tôi làm gì?"
"Nghe nói thằng nhóc mày muốn trốn?"
"Không, không phải, tôi chỉ muốn về thăm sư phụ tôi thôi." Đầu óc tôi xoay chuyển thật nhanh.
"Nói bậy bạ, sư phụ mày ch//ết lâu rồi!"
Lão Mạc lại giơ tay định đánh tôi, bị tôi tóm chặt lấy cánh tay.
"Ông mới nói bậy, vừa nãy tôi còn nói chuyện với sư phụ tôi, bà ấy vẫn khỏe mạnh. Ông tự làm chuyện không ra gì, còn nguyền rủa sư phụ tôi?"
Lão Mạc gầm lên: "Tự mày nhìn lại đi, mày đang ở trong ảo cảnh đấy!"
Trong lòng tôi chấn động, nghiến răng, cắn rách đầu lưỡi, mùi m.á.u tanh nồng tràn ngập trong miệng, ngay lập tức, mọi thứ trước mắt dần hiện ra bộ mặt thật.
Lúc này tôi đang đứng trên đường ray xe lửa, chiếc xe lửa trước mặt hú còi báo động inh ỏi, Lão Mạc kéo tôi xuống khỏi đường ray, chiếc xe lửa sượt qua người tôi.
"Mày bị tà nhập rồi, đây này. Sao kéo mày cũng không xuống. Tát, tát mấy cái bạt tai cũng không ăn thua." Lão Mạc ngã xuống đất, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-nam-dau/chuong-2.html.]
Đầu óc tôi "ong ong" vang lên, đại não trống rỗng, trong tai vẫn còn văng vẳng tiếng còi xe lửa.
"Mày, làm sao thế này? Tối qua gặp phải thứ không sạch sẽ à? Hay là bị đồng nghiệp hãm hại?" Lão Mạc quay mặt lại nhìn tôi.
Tôi rất muốn nói, mẹ kiếp không phải là bị ông hãm hại sao? Lời đến bên miệng, lại bị tôi nuốt ngược trở vào.
Lão Mạc tuy nói là sư thúc của tôi, nhưng cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, hai người chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tôi luôn cảm thấy hắn không đến mức hãm hại tôi.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Tối qua, Tô Thanh Nha đến tìm tôi." Tôi nhìn bầu trời hơi hửng sáng, nhàn nhạt nói một câu như vậy.
"Thật, thật sao?" Mắt Lão Mạc trợn tròn như chuông đồng, miệng há hốc ra có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Tôi gật đầu: "Thật."
Lão Mạc vỗ đùi đánh đét nói: "Con đ//ĩ này ch//ết rồi, ch//ết được ba ngày rồi."
Một luồng khí lạnh ập đến, toàn thân tôi dựng hết cả lông tơ lên như lông nhím. Thảo nào, người sống sao có thể sắc mặt kém như vậy?
"Cô ta tìm mày làm gì?" Lão Mạc mò túi áo, run rẩy rút ra hai điếu thuốc, đưa cho tôi một điếu, tự mình châm một điếu hút liền hai hơi.
"Hỏi chuyện xăm mình, cô ta nghi ngờ tôi hại cô ta."
Lâu lắm không hút thuốc, vừa hút hai hơi, tôi liền bị sặc đến ho sù sụ, nhưng tôi lập tức nhớ ra một chuyện không đúng, Lão Mạc không hút thuốc mà.
Nhiều năm trước, hắn đi Vân Nam, hút phải thuốc của người khác, bên trong có "đồ", bị bày một ván không nói, còn liên lụy vị hôn thê ch//ết thảm, từ đó đối với t.h.u.ố.c lá có bóng ma tâm lý, liền cai luôn.
Nếu người trước mặt không phải Lão Mạc, vậy hắn là ai? Lông tơ trên người tôi vừa mới nằm xuống lại dựng đứng hết cả lên.
8.
"Không được, mày đi theo tao, đến chỗ tao trốn hai ngày. Con qu//ỷ kia còn sẽ quay lại tìm mày, lần sau nó đến mày không nói ra được cái gì thì sẽ ch//ết trong tay nó đấy."
Lão Mạc sốt ruột đi đi lại lại. Tôi sờ túi quần, cũng may bên trong vẫn còn hai lá bùa, tôi lén lút lấy ra một lá, dán thẳng lên mặt Lão Mạc, dán đến nỗi hắn ngẩn người, tôi còn chưa kịp niệm chú, liền bị hắn giật phăng xuống.
Hắn vẻ mặt khó tin nhìn nhìn lá bùa rồi lại nhìn nhìn tôi, trợn tròn mắt, trước mặt tôi giống như que kem, dần dần tan ra.
"Lão Mạc" tan ra, trên đất để lại một tờ giấy, tôi nhặt lên mở ra xem, bên trên viết: "Hoan nghênh trở thành vật tế của ta."
Đầu ngón tay có một luồng khí lạnh ập đến, trong lòng tôi lập tức kinh hãi, bản năng vứt tờ giấy đi, cắn rách ngón trỏ, trong hư không nhanh chóng vẽ một phù, dùng hết sức đẩy ra ngoài.
Đây là năm đó khi tôi học xăm mình, sư phụ tôi dạy tôi cái phù triện duy nhất. Bà nói làm cái nghề của chúng ta, mỗi sư phụ đều phải dạy đồ đệ một chiêu bảo mệnh, đây là con át chủ bài cuối cùng, bất đắc dĩ vạn lần, nhất định không được dùng, dùng nhiều rồi, thì giữ không nổi mạng nữa.
"Ầm ầm ầm" ba tiếng, có cái gì đó vỡ tan ra. Mọi ảo cảnh biến mất sạch sẽ, tôi định thần nhìn lại, tôi vẫn là ở đại sảnh cửa tiệm, đâu cũng không đi.
Mẹ nó, tà môn rồi, lúc nào trúng chiêu cũng không biết.
"Hê hê hê... Hì hì hì..." Một tràng cười quỷ dị vang lên bên tai tôi, giống như là mấy người cùng lúc cười. Mấy khuôn mặt trắng bệch thoáng qua ngoài cửa, biến mất không thấy tăm hơi.
Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, chân trời hiện ra một tia sáng, ban ngày bừng bừng sắp tới. Tôi thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.