Tuyển tập truyện ngắn của tác giả • Cuồng • - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-04 03:15:01
Lượt xem: 13
Từ khi tôi bắt đầu có ý thức tôi đã không được ở gần bố mẹ, ông bà nội tôi thì bận chăm sóc em tôi nên tôi được gửi về nhà bà ngoại cho dì út chăm sóc. Nhưng dì út và bà tôi cũng đều bận đi làm kiếm miếng cơm manh áo, nên tôi lại được trao đến tay của những người hàng xóm xung quanh, cho đến khi tối muộn bố mẹ mới đến đón tôi về.
Ký ức của tôi khắc ghi mãi ngôi nhà tranh lụp xụp của bà ngoại: đơn điệu nhưng ấm áp, nhớ những lần ngóng trông bố mẹ đến đón những khi màn đêm buông xuống, nhớ những lần cùng người đó dắt trâu đi cày, cũng nhớ những ký ức về "người đó"…
Cô ấy là người hàng xóm đã chăm sóc cho tôi thuở nhỏ, là người thầy đầu tiên của tôi, cũng là tri kỷ chia sẻ với tôi mọi niềm vui nỗi buồn. Tôi thích cô ấy, nhưng đáng tiếc lại chỉ là thích của trẻ con, thích ỷ lại, thích đến tìm cô ấy mỗi khi rảnh, thích nghe cô ấy nói, thích chơi cùng cô ấy… Cô ấy chính là cả tuổi thơ của tôi. Nhưng "tuổi thơ" của tôi cũng nhanh chóng kết thúc vào mùa hè năm đó:
-Chị ơi, con gái em mất rồi.
-Ui, thương thế, sao lại vậy?
-Hôm trước nó đi tập quân sự về, không biết làm sao xong bị một cái xe tải đ.â.m trúng…
Tôi nhớ, trên khuôn mặt đỏ bừng là những giọt nước mắt cứ liên tục trào ra của một người làm mẹ với nỗi đau mất đi đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Mẹ tôi ở cạnh bên trầm mặc lắng nghe, còn tôi thì cứ nhìn liên tục từ bà tôi, đến mẹ, rồi lại đến bà hàng xóm của mình, tầm tuổi đó tôi không thể hiểu hết về sự mất mát, đối với tôi nó chỉ có nghĩa là họ đã đi đến một nơi rất xa, rất xa, đi đến một nơi mà chỉ khi lớn lên tôi mới được đi tìm họ. Khi bà hàng xóm đã rời đi tôi mới quay sang hỏi mẹ:
-Mẹ ơi, cô Ngọc đi đâu rồi ạ?
-Cô đi đến một nơi rất xa. Sau này con sẽ biết.
-Sao bà Lan không đi tìm cô ấy ạ?
-Bà có tìm mà con, nhưng cô Ngọc lại trốn mất nên bà không tìm thấy.
-À, cô Ngọc giỏi chơi trốn tìm lắm, chỉ có con là biết chỗ cô ấy trốn thôi, con giúp bà tìm cô nhé?
-Không được, làm vậy là chơi ăn gian, ăn gian là cô Ngọc lại đổi chỗ trốn đấy.
-Vâng ạ, vậy con sẽ không nói cho bà Lan biết đâu.
-Quy, mẹ dặn này, sau này trước mặt bà con không được nhắc đến tên cô Ngọc nữa nhé.
-Tại sao ạ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngan-cua-tac-gia-cuong/chuong-1.html.]
-Bà với cô đang chơi trốn tìm, nếu nói tên cô lỡ cô lại giật mình lộ vị trí đấy.
-Vâng ạ, vậy khi nào con lại sang nhà bà chơi được không ạ?
-Không con, giờ bố mẹ hết bận rồi, mình sẽ không đến thường xuyên nữa, mà có đến cũng không được tự ý chạy sang nhà bà như trước nữa nhé.
-Vâng ạ…
Dù không rõ nguyên nhân cũng không hiểu cái gì, nhưng trong tâm trí non nớt lúc bấy giờ lời nói của mẹ tôi chính là mệnh lệnh không thể chối cãi.
-"Quy, Quy…"
Bỗng tôi nghe có tiếng gọi quen thuộc, nhưng nhìn xung quanh lại chẳng thấy người đó ở đâu, hình như giọng nói xuất phát từ… trong đầu tôi?
-"Chị Ngọc? Chị đang ở đâu?"
-"Chị đang ở đây này, nhìn xuống đây đi."
Đưa mắt nhìn xuống dưới chân, tôi chỉ thấy chiếc bóng kéo dài của bản thân mình:
-"Chị Ngọc, chị là bóng của em sao? Sao chị làm được như vậy ạ?"
-"Chị không biết nữa, nhưng thế này hay đấy chứ đúng không?"
-"Chị, để em nói với bà, để bà mừng."
Mê kể chuyện ma - kể chuyện hay
-"Không, Quy, em nghe mẹ nói rồi đấy, chị với mẹ chị đang chơi trốn tìm, em không được nói ra đâu"
-"À ừ nhỉ. Vậy em sẽ không nói gì cả chị nhé, cho bà hết hồn"
-"Giỏi lắm."