Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tuyển tập truyện ngắn của tác giả • Cuồng • - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-17 06:12:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạn đã bao giờ ngây thơ tin vào phim ảnh để rồi chờ đợi một người suốt 10 năm ròng dù đã biết người đó sẽ không bao giờ quay về nữa chưa?

Trần Hiểu Châu vẫn đang tin điều đó, vẫn muốn chờ một người bạn ấu thơ quay về để nghe cô ấy phụng phịu gọi cô với cái tên ngu ngốc, để nghe tiếng cười hồn nhiên của cô ấy, để thực hiện những lời hứa, những ước mơ còn dang dở của họ dù biết cô bé đó vĩnh viễn không thể trở về nữa.

 

  Hiểu Châu là một tảng băng ngàn năm, một kẻ quái dị thích chui vào một xó nào đó "tự kỷ", cô ghét những khuôn mặt giả dối kia, những khuôn mặt luôn nở nụ cười thật tươi nhưng trong mắt lại ngầm tính tính cái lợi cho mình. Càng nhìn cô càng ghê tởm những loại người hèn mọn luôn tự cho mình là đúng đó mà muốn tránh càng xa càng tốt. Nhưng càng tránh, những thứ đó càng bám chặt lấy cô như keo, gỡ thế nào cũng không ra, đã vậy càng gỡ càng rối, bám càng lúc càng chặt.

 

  Không quá lạ khi mọi người bắt đầu gọi cô: “Kẻ quái thai”, “Kẻ kỳ quặc”... rồi tụ tập nhóm với nhau chế nhạo cô. Còn cô, cô thì lại mặc kệ đến khi mọi người bắt đầu chán thì thôi, cô coi đó như là cách g.i.ế.c thời gian khi chơi với một “bọn oắt con” vắt mũi chưa sạch... nhưng mọi chuyện dần trở nên quá đáng hơn khi những trò đùa dần trở nên quá trớn, lúc đó, không ai đứng ra bảo vệ cô hay nói giúp cô lấy một lời và rồi, người đó xuất hiện. Như mọi ngày, hôm đấy cô lại bị bọn nó vậy quanh lại để bắt đầu một ngày bắt nạt mới. Ngay khi tâm lý của cô đã quá sẵn sàng, nhắm mắt để chịu những điều đó thì có một cái bóng đen nhỏ bé của một cô gái đứng chắn trước mặt cô. Tay cô bé nhỏ đó cầm một cành cây dài, tay không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi nhưng điều gì khiến cô bé ấy vung gậy lao nhanh về phía bọn oắt đó vậy? Không ai biết.

 

 Sau một hồi giằng co, cuối cùng, bọn nó cũng đã tản đi, cô bé ấy thở dài một hơi rồi quay sang Hiểu Châu đang đứng như trời trồng ở đấy, ôn nhu hỏi:

 

 - Cậu không sao chứ?

 

  Hiểu Châu lúc bấy giờ đã không còn khống chế được cảm xúc, nước mặt cô cứ không ngừng tuôn rơi:

 

  -Tại sao? Mình làm sao thế này? - Cô sửng sốt

 

 Hiểu Châu rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi cô chưa từng khóc khi bị bắt nạt trước đây, chưa từng khóc khi bị hắt hủi nhưng giờ cô lại khóc trước mặt một người lạ. Cô bé là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho cô nhỉ? Bảo vệ cô không vì lý do gì? Nực cười nhỉ?

 

 Còn cô bé đó, khi nhìn thấy cô khóc thì ôm chầm lấy cô, dỗ ngọt cô đủ điều, kể chuyện vui nào đó giúp cô lấy lại tinh thần, rồi, khi không dỗ được cô bé đó lại ôm lấy Châu khóc. Tự nhiên có hai cô bé đứng ôm nhau khóc giữa đường làm mọi người tò mò mà dừng lại khiến cho Châu dần ngượng ngùng, cô vội đẩy mạnh cô bé đó ra rồi thụt mạng chạy về nhà. Còn cô bé đó, khi nhìn thấy thế, khóc càng lợi hại hơn, càng thảm thiết hơn đến nỗi mọi người đi đường vội vàng bịt tai tản đi nhanh hơn.

 

  Sau ngày hôm đó, cô ấy lúc nào cũng bám lấy Châu, đặt cho cô những loại biệt danh kỳ quái : “Thích khóc”, “Cần dỗ”, "Kẻ vô lương tâm". Châu đuổi thế nào cô ấy cũng không đi, lúc nào cũng chỉ ở trước mặt cô cười hihi haha suốt cả ngày y như một con ngốc, bảo vệ cô mỗi khi có người bắt nạt cô. Ban đầu cô ấy vô cùng cảnh giác với cô ấy, lấy lý do cô ấy rất phiền phức để đuổi đi nhưng không hề ghét việc cô ấy thích bám theo mình, lâu dần, Châu dần ngóng chờ hơn về mỗi buổi sáng, cô ấy thường tự hỏi không biết cô ấy sẽ kể cho mình những chuyện bát quái gì, không biết hôm nay cô ấy sẽ gọi mình bằng cái biệt danh ngớ ngẩn nào đây và càng không biết hôm nay cô ấy sẽ cười như thế nào, rồi cô cũng bất giác nở nụ cười.

 

  Rồi một ngày, cô ra vẻ lạnh lùng hỏi:

 

  -Tên?

 

  -Hả? -Cô bé đó khó hiểu

 

  -Tôi hỏi tên cậu, cậu nghe không hiểu à?- Mặt cô đỏ ửng lên vì ngượng, cũng đúng thôi, có ai làm bạn với một người nào đó suốt ba tháng mà không biết tên bạn mình không?

 

  -Hả? Đùa à?- Cô bé đó sửng sốt, sốc toàn tập, muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ hơn trái cà của Châu, cô bé đó lại thở dài, nở một nụ cười- Tạ Lưu Ly, nhớ đấy! A Châu

 

  Ban đầu, cô có chút sửng sốt nhưng sau cũng bắt đầu nhẩm đọc tên Lưu Ly, rồi sau đó nở nụ cười thật tươi:

 

  - Nhớ rồi, tiểu Ly!

 

  Đó có lẽ sẽ là lần cuối cùng cô có thể cười thoải mái với ai như vậy. Vì cô bé giúp cô nở nụ cười đó đang dần biến mất khỏi cuộc đời cô.

 

  Lúc gặp Lưu Ly, chắc ai cũng phải tự hỏi đó là một cô bé được nuôi trong gia đình tốt đến mức nào mới có thể trưởng thành một cách đáng yêu như thế, nhưng nếu bạn biết gia đình cô ấy như thế nào thì chắc giờ đây bạn sẽ chỉ cảm thán cô ấy với hai chữ “nghị lực”. Bố cô là một kẻ thất nghiệp nhưng lại nghiện cờ bạc, rượu chè, ma túy. Mẹ cô khi đó đã phải làm đủ các nghề khác nhau để vừa có thể trang trải cho cô và em có một cuộc sống khá hơn vừa có tiền đưa cho gã đàn ông tệ bạc nọ. Còn ông bà nội cô...... Sau, mẹ cô cũng không thể chịu được việc này nữa dẫn tới việc mẹ và bố cô ly hôn, mẹ cô đến thành phố khác tìm việc và tái hôn ở đó. Còn cô, cô và em đến sống ở nhà bà ngoại và buộc phải nghỉ học sớm.

 

  Hiểu Châu còn tốt chán, tuy rằng bố mẹ cô đều là người cuồng công việc nhưng họ lại rất thương yêu cô và em trai cô, cho cô đầy đủ mọi thứ cô muốn. Cô ghét họ vì đơn giản là mỗi khi có thời gian rảnh thì họ lại mang cô ra làm khán giả, cho cô xem tình yêu mãnh liệt họ dành cho nhau sâu đậm thế nào. Giờ mỗi lúc như vậy, cô lại bật cười khi nghĩ đến Lưu Ly, bố mẹ cô và cô ấy đều giống nhau, là những đồ ngốc giả vờ người lớn.

 

  Cứ ngỡ thời gian sẽ dừng lại ở quãng thời gian vui vẻ ấy nhưng nếu một người nào đó đã quá mệt rồi, không còn muốn tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ nữa thì cũng là lúc người đó được giải thoát khỏi số phận của mình.

 

  Mùa hè năm ấy, cả nhà Châu đự định đi du lịch mấy tuần. Mẹ cô đưa cô đến nhà Lưu Ly chơi. Hôm đó, họ đã dành cho nhau khoảng thời gian ít ỏi vui vẻ nhất. Họ cùng nhau nói về những hẹn ước tương lai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tuyen-tap-truyen-ngan-cua-tac-gia-cuong/chuong-5.html.]

  -A Châu, tớ muốn làm một cô giáo dạy văn cấp một cho những học sinh khó khăn!-Cô hớn hở

 

  -Lại mong một việc khác à? Tuần trước muốn làm cảnh sát, hôm kia muốn làm bác sĩ thú y, hôm qua lại nháo nhào đòi làm pháp y, giờ muốn làm cô giáo?- Cô cười chế giễu-Hừ, một chữ bẻ đôi còn không biết, cậu lấy đâu ra lắm tự tin vậy?

 

  Cô phụng phịu:

 

  - Cậu thật quá đáng, mơ ước càng nhiều càng tốt mà!- Rồi cô lại hớn hở- Rồi nha, tớ phải gả cho một người giàu có, yêu tớ như bố cậu với mẹ cậu vậy! Rồi nha, rồi nha.....-Cô ngập ngừng một chút rồi mắt lại sáng lên nắm tay Châu cười hớn hở - Rồi tớ phải cùng tổ chức đám cưới một ngày với cậu nữa!

 

  -Đồ ngốc- Cô rút tay ra gõ mạnh lên đầu Lưu Ly- Nếu tớ định 50 tuổi mới lấy chồng thì cậu cũng định đợi đến lúc đó? Không sợ chồng cậu phát ngấy à?

 

  -Ừ nhỉ..... hay là làm phù dâu!

 

  -Hả?

 

  - Chúng ta ai đám cười thì làm phù dâu cho người đó và ngược lại, như vậy được không?

 

  -Haiz, thật hết cách với cậu mà!

 

  Họ cười thật vui vẻ, rồi, giọng Lưu Ly bỗng trầm xuống:

 

  -A Châu, làm bạn với cậu thật vui, tớ muốn làm bạn với cậu hết cuộc đời này, sang kiếp sau, kiếp sau nữa cùng cậu đầu thai làm chị em tốt!

 

  -Sao tự nhiên.... không phải bây giờ ta vẫn tốt sao?-Cô khó hiểu nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lưu Ly cô lại thở dài, lấy tay xoa đầu cô- Được rồi được rồi tớ hứa!

 

  Lưu Ly nghe vậy mắt sáng lên, chìa ngón út ra:

 

  -Vậy ngoắc tay đi, vĩnh viễn làm chị em tốt!

 

  -Ừm, hứa đó!

 

  -"A Châu, đến lúc đó, tớ chờ cậu trên cầu Nại Hà, chờ cậu cùng tớ thực hiện lời hứa của kiếp sau.... hi vọng, cậu giúp tớ sống tiếp kiếp này, hãy coi như tớ nợ cậu lần này đi!''- Lưu Ly nghĩ thầm

Mê kể chuyện ma - kể chuyện hay

 

  Trước khi Châu về, Lưu Ly đã mua cho cô ấy một quả bóng bay nói với cô ấy rằng khi quả bóng bay đi là đến lượt cô ấy mua quả bóng mới cho hai đứa và sẽ thay phiên như vậy đến khi lời hứa của chúng tôi được thực hiện. Nhưng khi vừa về đến nhà, Châu lại cầm không chắc để cho quả bóng cứ như vậy bay đi, bay lên vùng trời xanh thẳm kia dù cô bé có cố nhảy lên bắt lấy sợi dây mỏng manh đó cũng không thể bắt được, cái cảm giác bất an tuyệt vọng bắt đầu khiến cô bé lo lắng, tim cô như bị bóp nghẹt đến không thở được đó là bóng ma mà cả đời cô bé cũng không thể quên được bởi sau này cô vẫn còn rất sợ nhìn thấy bóng bay bay lên trời vì đó là lần cuối cô nhìn thấy người bạn thân nhất của mình.

 

  Một thời gian ngắn sau Châu lại đến chơi với Lưu Ly.... nhưng giờ đây cô ấy đang nằm lặng im và ngủ một giấc rất rất dài dưới lớp đất lạnh lẽo kia vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Bà cô ấy mặc một chiếc áo tang, đầu đội một chiếc khăn tang vừa khóc vừa kể mấy ngày sau khi Châu về, Lưu Ly vẫn vừa ôn tập bài vừa làm việc giúp bà. Khi có thời gian rảnh, cô ấy lại ra ngoài ngõ ngóng chờ cô, cứ có một chiếc xe vô tình lướt qua là mắt cô ấy lại sáng lên nhưng khi biết không phải, cô ấy lại thất vọng rồi lại ngóng chờ một chiếc khác, cô ấy cứ chờ đến khi trời đã chập tối mới quay về nhà. Ngày hôm đó cô ấy nói:

 

  - Cháu muốn đi xa hơn chờ A Châu về, đến lúc đó có thể cùng cậu ấy nắm tay nhau bước vào.- Nói rồi cô hớn hở chạy đi.

 

  Nhưng khi trời đã tối muộn, cô ấy vẫn chưa trở về, khi bà cô ấy bắt đầu đi tìm thì thấy có một chiếc xe cứu thương đã đến đó nhưng đã quá muộn, cô ấy đã tắc thở từ trước đó rồi, người ta bảo cô ấy đã bị một tài xế xe tải say xỉn đ.â.m trúng......

 

  Hiểu Châu đã c.h.ế.t lặng ở đó, đầu cô bé ong ong không biết mẹ cô và bà cô ấy đã nói gì, trước mắt cô dường như tối om, cô không nhớ từ khi nào mình đã trở về nhà. Trở về phòng ngủ của mình, nhớ lại từng lời bà cô ấy đã nói; bỗng chốc cô phát điên lên, cô bắt đầu cười điên dại; bắt đầu đ.ấ.m đá vào tường; bắt đầu tuyệt vọng rồi...... Cô nhớ đến quả bóng bay cô ấy tặng, nhớ đến cái cách cô dùng sức cố níu giữ lấy một sợi chỉ mỏng manh nhưng vẫn chỉ có thể giương mắt nhìn quả bóng cứ thế bay xa. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, mắt cô một lần tối sầm lại...

 

  -A Châu- Khuôn mặt Lưu Ly hiện lên trong đầu cô, lên tiếng gọi cô, cười với cô rất ngọt ngào-A Châu, cậu thấy tớ thế nào? A Châu, A Châu cậu thật quá đáng! A Châu, A Châu, cậu lại không để ý đến tớ rồi!

 

 Trong lúc mơ hồ đó cô lại nghe thấy có người gọi tên cô, kéo cô trở về thực tại. Không biết từ khi nào cô đã đứng lặng im trên ban công và chuẩn bị nhảy xuống để “đoàn viên” với cô ấy, để thực hiện lời hứa bên nhau mãi mãi của họ, để dưới Hoàng Tuyền kia cô không phải cô đơn.... nhưng giọng nói đó, dường như không phải trong tưởng tượng.... Cô ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh, nước mắt không ngừng ứa ra nhưng giờ đây, cô phải tự lau đi nó vì cô biết cô ấy vẫn ở bên cô, che chở cô, bảo vệ cô, nuông chiều cô và bắt cô phải sống tiếp, sống tiếp vì cả cô và cô ấy. Lời hứa về bộ váy cưới sang trọng đó, hãy để kiếp sau, lời hứa bên nhau hãy đợi cùng thực hiện. Nhưng lần này, hãy để Hiểu Châu vĩnh viễn mộng tưởng, một mộng tưởng xa vời nhưng thật đẹp về sự đợi chờ, chờ cô ấy trở về, chờ cô ấy trở về thực hiện lời hứa, chờ cô ấy trở về thấy cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều và lần này, cô sẽ là người lau nước mắt cho cô ấy.

                                        

Loading...