Tôi hít sâu một hơi:
“Họ cho mẹ bao nhiêu?”
Mẹ tôi ngập ngừng:
“Tiền cưới hỏi ấy mà… Nghe bảo con được nuôi tử tế, nên người ta cho hơn mười ngàn tệ. Mẹ sẽ để lại cho con ba ngàn tiêu xài.”
“Nhà trai người ta mở trại nuôi heo, họ có nhiều tiền lắm đó. Con trai họ chỉ hơi ngốc tí do hồi nhỏ sốt cao thôi. Người ta cũng không chê con từng ‘khắc em’ nữa đó, mười ngàn là cao lắm rồi đấy…”
Bà còn lải nhải mãi. Nhưng tôi hiểu rồi bọn họ hết tiền rồi.
Những năm qua họ tốn quá nhiều để cố có con trai. Giờ không xoay đâu ra được nữa, đành nghĩ cách bán tôi đi lần nữa.
Dù tôi mới chỉ chín tuổi, họ đã bán tôi một lần rồi với giá một ngàn năm trăm tệ.
Tôi nói khẽ, gần như thì thầm:
“Cút mẹ mày đi.”
Mẹ tôi bên kia nghẹn họng:
“Con… nói gì?”
“Tôi bảo: Cút. Mẹ. Mày. Đi!”
Tôi bỗng gào lên, từng chữ như xé toạc cổ họng.
“Ba mẹ tôi c.h.ế.t rồi! Chết sạch rồi! Bị chó ăn hết cả lương tâm rồi! Tôi không có ba mẹ gì hết!”
“Đừng gọi nữa! Gọi thêm lần nào, tôi chửi thêm lần đó! Lũ súc sinh!”
Rầm! – tôi cúp máy.
Dì nhỏ đứng bên, nhìn tôi chằm chằm. Cô như bị sốc, không kịp phản ứng.
Một lúc lâu sau, di thốt ra:
“Tiểu Vân, chú ý văn minh, giữ gìn hình tượng.” - Rồi… giơ ngón cái lên.
Tôi bật cười.
Không hiểu sao, trong lòng tôi nhẹ bẫng.
Tôi chưa từng nói ra, nhưng bóng ma tuổi thơ và ba mẹ ruột luôn đè nặng trong lòng tôi suốt những năm qua.
Nhưng bây giờ bỗng dưng tôi thấy rất thảnh thơi.
Trăng sáng, gió mát, lòng cũng yên.
Bởi vì, ba mẹ tôi…
Đã c.h.ế.t thật rồi.
Ba mẹ tôi không có gan tìm đến tận phương Bắc này.
Họ chỉ dám gọi điện, mà lần nào cũng bị tôi chửi, hoặc bị dì và đám chị em ở quầy hàng vây quanh mắng đến tơi tả.
Toàn là những người phụ nữ từng trải, miệng lưỡi bén như dao, mắng đến mức đàn ông cao tám thước cũng phải rơi lệ xin tha.
Từ hôm đó, sau khi hòn đá đè nặng trong lòng tôi được gỡ bỏ, mọi thứ bỗng trở nên hanh thông hơn.
Tôi thuận lợi vượt qua kỳ thi cấp ba, đậu vào trường Nhất Trung đúng như mọi người kỳ vọng.
Dù chỉ là vừa điểm để đậu nhưng dì nhỏ vẫn vui như mở hội, đặt mấy bàn tiệc ở nhà hàng, mời hàng xóm thân quen và mấy chị làm cùng quầy đến chung vui.
“Mới thi cấp ba đã mở tiệc, đến lúc thi đại học chắc chị Trân sẽ giăng băng rôn khắp thành phố cho coi!” – Có người đùa.
Dì nhỏ như còn vui hơn tôi, nâng ly rượu trắng, một hơi cạn sạch:
“Con gái tôi mà thi đậu đại học, tôi lập biển ngay trước cổng chợ luôn!”
Uống rượu xong, dì đưa tôi một chiếc hộp lớn, nói là quà tặng.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, tôi mở hộp một cái đầu chó nhỏ thò ra, lông vàng lưng, mặt trắng, mắt sáng rỡ.
Cả bàn tiệc đều trầm trồ ngạc nhiên thay tôi.
“Đặt tên đi. Sau này con lên thành phố học nội trú, dì ở nhà sẽ làm bạn với nó thay con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ve-lai-cuoc-doi/chuong-6.html.]
Dì nhỏ xoa đầu tôi, cười híp cả mắt.
“Gọi là…”
Tôi nhìn vào mắt con ch.ó nhỏ, nghẹn lời. Trong tim, có thứ gì đó mềm nhũn vỡ ra.
Năm tôi năm tuổi, tôi cũng từng có một con ch.ó nhỏ như thế.
Nó là con của chó mẹ nhà hàng xóm, chị Thu thấy tôi thích nên cho một con.
Tôi đặt tên nó là Tiểu Thổ. Nó rất ngoan, rất dễ nuôi, chẳng phá phách gì.
Cho đến một đêm ba tôi say rượu, đánh mẹ rồi quay sang đánh tôi.
Tiểu Thổ xông vào cắn ba tôi để bảo vệ tôi.
Ba tôi đá một cú văng vào đống đồ đạc khiến nội tạng nó văng ra ngoài.
Tôi tưởng mình đã quên hết chuyện hồi nhỏ rồi, nhưng tôi không thể quên được khoảnh khắc Tiểu Thổ c.h.ế.t trong lòng tôi, bàn chân nhỏ vẫn níu lấy n.g.ự.c tôi không buông.
“Gọi là Phúc Phúc… được không?” – Tôi nghẹn ngào.
Phúc Phúc – nghĩa là có nhiều phúc.
Giống như tôi vậy, đứa bé được dì mang đi khỏi nơi tối tăm, cuối cùng cũng có chút phúc phần.
Dì nhỏ hôm đó uống nhiều, mắt hoe đỏ, lẩm bẩm:
“Không phải gọi là Tiểu Thổ sao… tìm lâu lắm mới ra được con giống vậy.”
Tôi ngẩng lên nhìn dì. Cô lại chẳng để ý tới ánh mắt tôi.
Chỉ có Phúc Phúc đang cọ cái mũi nhỏ vào lòng bàn tay tôi…
Nhưng dì vừa nói là Tiểu Thổ?
Sao dì biết được chuyện Tiểu Thổ?
Rất nhiều nghi vấn từng âm ỉ trong lòng tôi, bỗng ùa về. Nhưng dì đã quay sang cụng ly với bà chủ, chẳng ai giải đáp cho tôi lúc đó.
Lên cấp ba, tôi bắt đầu sống nội trú.
Dì nhỏ ngày càng làm ăn phát đạt, đồ dùng ăn mặc của tôi luôn thuộc loại tốt nhất lớp.
Cuộc sống cấp ba căng thẳng hơn bao giờ hết. Lúc dì tiễn tôi đi học mà vẫn không quên dặn:
“Học cho giỏi vào, dì còn chờ treo biển trước chợ nữa đấy!”
Tôi cắm đầu học ở trường, dì thì tiếp tục cày cuốc ở chợ đầu mối, còn Phúc Phúc ở nhà ăn ngon ngủ kỹ, sống đời sung sướng.
Nửa năm sau, tôi về thăm nhà. Phúc Phúc giờ đã to như bình gas.
Dì thì đã tiết kiệm đủ tiền để mua nhà.
Chúng tôi dọn ra khỏi khu ổ chuột ngày trước.
“Dạo này làm ăn tốt, cố gắng thêm hai năm, mua thêm căn nữa, dì sẽ để con đứng tên.”
Dì nói trong tiệc tân gia, vừa xoa đầu tôi, vừa nựng bụng Phúc Phúc, mặt mày rạng rỡ.
Dì đã hơn ba mươi, vẫn chưa kết hôn. Bao nhiêu mối lái đến mòn miệng, dì vẫn dửng dưng:
“Dựa vào đàn ông thì có gì mà hay chứ, tự có tiền mới đáng tin nhất.”
Dì nuôi tôi lớn lên như hoa như ngọc.
Dù tôi không có nét đẹp gì nổi bật, nhưng khí chất riêng của mình lại khiến tôi nổi bật giữa đám bạn cùng trang lứa.
Lên cấp ba, bắt đầu có con trai theo đuổi tôi.
Thiệp tỏ tình, đồ ăn vặt, quà cáp tôi nhận được không ít.
Một nam sinh gia cảnh khá giả còn đưa cho tôi hộp sôcôla rượu nhập khẩu:
“Cái này là hàng ngoại đấy, cậu thử xem có thích không?”
Tôi cười, nheo mắt:
“Cái này là hàng trong bách hóa đấy mà. Dì tôi mua cho tôi hoài, y chang.”