Vì Sao Thiếu Gia Lại Như Thế? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-20 11:18:13
Lượt xem: 1

Ta là ám vệ của thiếu gia, phụ trách sự an nguy của thiếu gia. Khi nhìn thấy ngày nào cũng nhảy nóc băng tường, cuối cùng thiếu gia sẽ gào thét: "Tống Cử, đây là thế kỷ hai mươi mốt, ngày nào cô cũng bay tới bay lui nóc nhà là muốn ngày mai lên báo à?"

"Xin lỗi thiếu gia, lần thuộc hạ sẽ chú ý."

Ta lấy vở ghi lại Không thể sử dụng khinh công nóc nhà.

 

Ngày hôm , bị phạt bổng lộc mười ngày vì treo ngược ở ngoài cửa sổ phòng của thiếu gia.

*

Ta thấy quản gia Trần thương hại móc máy tính .

"A Cừ, tháng trước cô giẫm nát vườn hồng của cậu chủ, lại làm sập mô hình máy bay mà cậu chủ xếp gần nửa năm. Trên đường cậu chủ học còn kéo cậu chủ leo tường, khiến cậu chủ bị trường học thông báo phê bình..."

Đang lúc nói chuyện, ngón tay của ông ấy đang bấm cạch cạch máy tính dừng lại, cất giọng máy móc lạnh lẽo lượng cuối cùng.

"Còn 745,3."

Được , cần quản gia Trần thương hại.

tự đau lòng cho bản mình.

Ba tháng trước, được bà chủ cứu về nhà họ Tống.

Khi đó, vì nhiệm vụ thất bại, bị chủ nhân hạ lệnh đánh trượng đến chết.

Ta vốn nghĩ rằng mình sẽ chết ở nơi ̣a lao tối tăm có ánh mặt trời.

Không ngờ khi mở mắt lại xuất hiện ở nơi xa lạ này.

Ta bỏ một tháng học tập và tiếp nhận thế giới mới này.

Ta thấy quản gia Trần thương hại móc máy tính .

"A Cừ, tháng trước cô giẫm nát vườn hồng của cậu chủ, lại làm sập mô hình máy bay mà cậu chủ xếp gần nửa năm. Trên đường cậu chủ học còn kéo cậu chủ leo tường, khiến cậu chủ bị trường học thông báo phê bình..."

Đang lúc nói chuyện, ngón tay của ông ấy đang bấm cạch cạch máy tính dừng lại, cất giọng máy móc lạnh lẽo lượng cuối cùng.

"Còn 745,3."

Được , cần quản gia Trần thương hại.

tự đau lòng cho bản mình.

Ba tháng trước, được bà chủ cứu về nhà họ Tống.

Khi đó, vì nhiệm vụ thất bại, bị chủ nhân hạ lệnh đánh trượng đến chết.

Ta vốn nghĩ rằng mình sẽ chết ở nơi ̣a lao tối tăm có ánh mặt trời.

Không ngờ khi mở mắt lại xuất hiện ở nơi xa lạ này.

Ta bỏ một tháng học tập và tiếp nhận thế giới mới này.

Sau đó nhận phu nhân đã cứu một mạng làm chủ nhân mới.

Phu nhân là đại phu.

Phu quân của bà ấy là phú thương.

Vốn dĩ phu nhân ̣nh chữa trị cho xong sẽ đưa đến viện mồ côi mà bà ấy nói.

chúng làm ám vệ, điều kiêng kỵ nhất là vong ân phụ nghĩa.

Nhất ̣nh phải báo đáp phu nhân!

Cuối cùng phu nhân thật sự còn cách nào với , nên cho trở thành ám vệ của thiếu gia.

Thiếu gia lớn hơn hai tuổi.

Ban đầu thiếu gia phục chuyện phu nhân bảo bảo hộ bên cạnh ngài ấy.

Đến lần thứ ba đánh ngã thiếu gia.

Thiếu gia nói: " thật sự phục rồi."

*

Đang lúc suy nghĩ, quản gia Trần đưa mấy tờ tiền lẻ.

"A Cừ, đây là tiền lương tháng trước của cô, dùng ̣m ."

Ông ấy nói xong lại thở dài.

"Cô bớt chọc cậu chủ tức giận , cô xem cô , mới đầu tháng đã bị cậu chủ trừ mười ngày lương."

Ông ấy vừa nói xong, đột nhiên lầu lại vang lên tiếng gào tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vi-sao-thieu-gia-lai-nhu-the/chuong-1.html.]

"Tống Cừ! Cô để một con d.a.o trước cửa phòng có ý gì? Khiêu khích à?"

kịp đếm tiền, vội nhét vào túi, nhanh chóng lên tầng hai, cất d.a.o quỳ xuống đất.

"Xin lỗi cậu chủ, bây giờ thuộc hạ mặc quần áo thế này tiện giấu ám khí, nhất ̣nh thuộc hạ sẽ cải ̣o lại quần áo, chắc chắn sẽ có lần !"

Thiếu gia vừa thức dậy giống như một con mèo xù lông.

Kẻ thuận theo thì sống, kẻ chống đối thì chết.

Ta hiểu rõ đạo lý này cho nên thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn.

Thiếu gia lại hừ lạnh một tiếng.

"Tốt nhất là vậy, mau sắp xếp cặp sách cho , hôm nay muốn ăn bánh bao súp ở phố Nam."

"Vâng thiếu gia."

Thiếu gia lại liếc nhìn : "Lần hở cô lại quỳ xuống sẽ trừ một tháng lương."

vụt đứng lên.

vì đứng cách thiếu gia quá gần, khi đứng lên, ̉nh đầu của đụng vào cằm của thiếu gia.

Trong ánh mắt sâu thẳm của thiếu gia hiện lên giông bão.

Mấy giây , thấy giọng nói lạnh lẽo của thiếu gia vang lên: "Quản gia Trần, trừ một ngày lương của Tống Cừ."

Ta: O(╥﹏╥)o

*

Ta và thiếu gia học cùng lớp.

Thiếu gia học tầng năm, học ở tầng ba.

Vì bảo vệ sự an toàn của thiếu gia, lần nào cũng nghiêm túc đưa thiếu gia đến cửa lớp học, nhìn thấy ngài ấy ngồi xuống mới rời .

Mặc dù hôm nay bị thiếu gia trừ lương.

làm một ám vệ hợp cách, sẽ bỏ bê công việc của mình.

Ở góc rẽ tầng ba, ngay lúc ̣nh theo thiếu gia lên, có người kéo túi xách của lại.

Ta đầu, đó là học sinh mới chuyển trường đến mấy hôm trước, nhớ cậu , tên là Thẩm Dục.

Thẩm Dục cà lơ phất phơ với : "Đồ ngốc, phòng học của chúng ở đây."

Ta lịch sự đáp: "Xin chào Thẩm Dục, bây giờ phải theo cậu chủ đến tầng năm."

Thẩm Dục vậy nhếch miệng cười mỉa, nói: "Hừ, Tạ Trì Dã, đã lớn như vậy còn sợ cô đơn, cần người khác dẫn vào lớp à."

Mặc dù vì Thẩm Dục biết tên của thiếu gia, nhưng thiếu gia đã nhăn mặt.

Nếu thật sự làm gì đó, sợ rằng lương ngày mai cũng giữ được.

Ta kéo cặp sách của mình lại.

"Thẩm Dục, ̣m biệt."

Thẩm Dục cười ha ha.

Cậu xoa đầu : "Sao lại giống người máy như thế."

Sắc mặt thiếu gia trở nên âm trầm.

Thiếu gia hừ lạnh một tiếng, xoay người rời .

Trong lòng thầm kêu ổn, vội bước nhanh đuổi theo.

Trên đường giải thích với thiếu gia: "Chúng chỉ là bạn học, cô giáo nói Thẩm Dục quá ồn ào, bảo cậu làm bạn cùng bàn với thuộc hạ."

"Thuộc hạ thích nói chuyện với cậu , cậu rất ồn ào."

Khi lên đến tầng năm, đột nhiên thiếu gia dừng bước, vẻ mặt cảm xúc, hỏi : "Sao lại nói những chuyện này."

Ta khẽ đáp: "Sợ ngài cảm thấy thuộc hạ phản chủ."

Chủ nhân cũ vì nghĩ phản chủ nên mới lệnh đánh trượng giết chết .

Dường như thiếu gia nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt âm trầm trở nên dịu lại.

Ngài ấy nhìn chằm chằm.

Hồi lâu , ngài ấy vươn tay vò rối tóc của .

Sau đó nói gì đã vào phòng học.

Tảng đá trong lòng rơi xuống đất, thở dài một .

Bảo vệ được tiền lương ngày mai rồi!

Loading...