Không thể phủ nhận—Kỷ Khâm Lâm đã thể hiện quá hoàn hảo hình tượng của một “con rể tương lai ưu tú”.
Đến mức tối hôm đó, khi tôi thẳng thắn nói thật với ba mẹ rằng anh không phải là bạn trai của tôi—họ cũng chẳng thèm tin!
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, bỗng một suy nghĩ vụt qua trong đầu.
“Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ đã sớm biết Kỷ tổng là ai rồi sao?”
Mẹ tôi đang đắp mặt nạ, nói một cách mơ hồ:
“Đúng rồi. Năm ngoái lúc con đau bụng đến ngất xỉu, mẹ gọi cho con thì chính cậu ấy đã nghe máy mà.”
Tôi ngẩn người nhớ lại—hình như đúng là có một lần tôi đau bụng kinh đến mức ngất đi, lúc tỉnh lại thì đang nằm trên ghế sofa trong phòng tiếp khách. Người đầu tiên tôi thấy là Tiểu Ái. Tôi cứ ngỡ chính Tiểu Ái là người đã đưa tôi ra ghế nằm… nhưng chẳng lẽ, thật ra là Kỷ Khâm Lâm?
Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, Kỷ Khâm Lâm đã có mặt ở sảnh khách sạn như đã hứa. Tôi vốn nghĩ, một người nghiện công việc như anh ấy chắc chẳng biết gì về chuyện du lịch nghỉ dưỡng đâu.
Ai mà ngờ—người xuất sắc, làm gì cũng giỏi một cách đáng kinh ngạc.
Kỷ Khâm Lâm là người bản địa, thuộc lòng tất cả những danh lam thắng cảnh trong thành phố. Từ giá trị thực tế đến bối cảnh lịch sử, anh thuyết trình còn chuyên nghiệp hơn cả một hướng dẫn viên thực thụ.
Ba mẹ tôi vừa hài lòng vừa vui vẻ, suốt cả ngày khuôn mặt lúc nào cũng cười rạng rỡ.
Tôi, người đã sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên nếm trải cảm giác… bị ba mẹ ruột của mình lạnh nhạt một cách phũ phàng.
Cuối ngày, Kỷ Khâm Lâm như thường lệ lại đưa cả nhà tôi về khách sạn.
Mẹ tôi đột nhiên kéo tôi đến bên cạnh Kỷ Khâm Lâm, cố chấp bắt tôi phải đưa anh ấy về nhà.
Quá vô lý!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/viem-ruot-thua-gap-sep-cuong-cong-viec/8.html.]
Trời thì đã tối, tôi đâu có xe, đưa anh ấy về rồi chẳng phải lại phải để anh ấy đưa tôi quay lại hay sao?
Mẹ tôi gõ lên đầu tôi, giọng điệu đầy tiếc nuối như thể con gái mình là một đứa thiểu năng:
“Chi Nhi à! Mẹ sinh con ra có phải đã để quên não con lại trong bụng không hả?!”
Tôi ôm tay ba, không phục lắm với màn “dìm hàng” của mẹ:
“Ba! Quản vợ ba dùm con đi!”
Kỷ Khâm Lâm chỉ cười cười, tìm cách hòa giải: “Bác gái, không cần đâu ạ. Cháu tự về được rồi. Cứ để Tiểu Chi ở lại trò chuyện với hai bác.”
Mẹ tôi nhìn anh, cười đến nỗi các nếp nhăn cũng hiện rõ lên từng đường nét:
“Vẫn nên để Chi Chi đưa con về thì hơn!”
Vừa nói xong, bà đã kéo tôi một cái, rồi đẩy một phát—suýt nữa tôi đã đ.â.m đầu vào lòng Kỷ Khâm Lâm.
Trên xe, Kỷ Khâm Lâm vẫn còn cười tươi, đưa tay lên xoa mũi: “Xem ra bác trai bác gái cũng khá tin tưởng tôi đấy chứ.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Tôi đã từng nói, thứ gì tôi không thể với tới, tôi sẽ buông bỏ.
Nhưng khao khát ấy, một khi đã nhen nhóm, tựa như ngọn lửa âm ỉ, chỉ cần có cơ hội chạm tới một góc nhỏ thôi… thì tôi nguyện dùng hết sức bình sinh để đoạt lấy!
Sau một hồi giằng co nội tâm, lý trí cuối cùng cũng phải nhượng bộ con tim. Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang Kỷ Khâm Lâm, ánh mắt vốn luôn ẩn chứa sự rụt rè nay lại ánh lên một tia quyết đoán lạ lùng.
“Kỷ tổng,” tôi cất lời, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có, “Em muốn… xin thôi việc!”
Buổi chiều Chủ nhật tiễn ba mẹ về quê mang theo một nỗi trống trải kỳ lạ. Sáng thứ Hai, lá đơn từ chức đã nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của tôi.