Viên Kính - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:55:14
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày nào cũng cắm đầu làm việc, ngoại trừ nói chuyện với Cẩm Tú thì rất ít khi nói chuyện với những người khác.

Đến một lần khi vội vàng ăn cơm, chỉ thấy còn lại thùng cơm rỗng.

Sau đó mới phát hiện , dường như có mấy cung nữ xa lánh .

Cẩm Tú chia nửa bát cơm cho , lẩm bẩm nói: "Ta còn tưởng tỷ vì chuyện này mà vui, thì tỷ chú ý đến."

Ta xới cơm lung tung: "... Ta chỉ nghĩ đến chuyện sửa đồ vật."

Lúc xưa, hề có đủ trình độ làm người dẫn đầu.

Không ngờ bây giờ tiến cung lại thành người dẫn đầu trong mắt người khác.

Nghĩ lại cảm thấy buồn cười.

ở trong cung, khi sửa chữa xong vật gì đều được ban thưởng, làm nhiều nên được thưởng cũng nhiều.

Bây giờ Hoàng đế thích ngắm khí cụ, biết chừng ngày nào đó được Hoàng đế xem trọng, sẽ cảm thấy sự nổi bật của cũng bình thường.

Ta quan tâm chuyện bạo lực lạnh của bọn họ.

Không cho ăn cơm thì cướp.

Ta nhanh chóng đến thùng gỗ, dễ dàng múc đầy hai bát cơm cho và Cẩm Tú.

Những người giành lại , ỷ mình có nhiều người, muốn nhân lúc ban đêm đánh .

Ta thổi tắt nến, cản Cẩm Tú ở phía , nhếch miệng cười.

Đúng là hiền lành, biết ăn nói.

trời sinh vốn khỏe mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Tạ Tri Lẫm.

Không bao lâu , mấy người bị đánh chạy trối chết.

tiếng động quá lớn đánh thức cô cô chưởng sự.

Ngoại trừ Cẩm Tú được che chở tham gia vào, và những người còn lại đều bị phạt quỳ một đêm.

Mấy người bị đánh nghiến răng nghiến lợi nhìn , dáng vẻ sẽ bỏ qua.

Ta quỳ cả đêm, còn kịp nghĩ cách nên đối phó thế nào.

Buổi chiều ngày hôm , biết bọn họ lại chọc giận Hoàng đế, bị phạt đến An Nhạc Đường, nơi dành cho cung nữ cấp thấp nhất.

"Tiểu Huỳnh, tỷ may mắn quá."

Cẩm Tú vừa dùng thuốc trị thương bôi đầu gối đọng máu bầm cho , vừa lẩm bẩm.

Gần như ai cũng cảm thấy đó là chuyện ngoài ý muốn.

vào giây phút thấy tin tức này đã nghĩ đến Tạ Tri Lẫm.

Buổi trưa hôm đó, Tạ Tri Lẫm giúp Hoàng đế đưa đồ vật cần sửa chữa đến đây.

Những người bắt nạt lúc chiều đều bị phạt.

Nào có chuyện trùng hợp như thế.

biết, cho dù qua đó nói chuyện thì Tạ Tri Lẫm cũng chịu thừa nhận.

Ta nắm chặt ngọc bội đã sửa xong, vô thức lẩm bẩm: "Sao hắn chịu để ý đến ?"

"..."

Cẩm Tú thấy trả lời, có lẽ nghĩ đến chuyện trước đó tìm Tạ Tri Lẫm bị người cười nhạo, trong chớp mắt đã phản ứng kịp: "À... Tỷ nói là..."

Cẩm Tú trở nên nghiêm túc.

Nàng ấy đến bên cạnh , nhìn xung quanh, khẽ nói: "Tiểu Huỳnh, tỷ là cô nương tốt, xinh đẹp, tính cách tốt, tay nghề xuất chúng, chờ đủ tuổi xuất cung, chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

"Tạ Tri... Tuy tuấn tú đẹp trai, nhưng lại là thái giám."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vien-kinh/chuong-4.html.]

Ta chớp mắt: "Thái giám thì ?"

Cẩm Tú đỏ mặt: "Hắn, hắn phải nam nhân, thể cưới tỷ được, tỷ nhớ nhung thái giám làm gì?"

Thái giám thể cưới người khác à?

Ta như có điều suy nghĩ.

Ta vỗ đùi, nắm chặt tay Cẩm Tú.

*

Nếu Tạ Tri Lẫm để ý chuyện này.

Hắn thể cưới , vậy thì cưới hắn, hắn gả cho là được rồi!

Dường như đã có thêm sự kiên ̣nh để tìm hắn, bắt đầu tích cực tìm kiếm cơ hội để gặp Tạ Tri Lẫm.

Ban ngày tìm mọi cách cũng nắm được cơ hội gặp hắn.

Cuối cùng còn cách nào khác, chỉ có thể nhân lúc buổi tối.

Ta dùng bạc thăm dò ca trực của Tạ Tri Lẫm, lại thăm dò khi hắn thăng quan đã ở .

Ta nhẫn tâm để bản ngâm nước lạnh, cuối cùng cũng được một ngày nghỉ.

Buổi tối, vòng qua thị vệ, âm thầm vào gian phòng của Tạ Tri Lẫm.

Ta ngồi xổm ở cạnh cửa, cuộn mình lại.

Người sốt cao nhưng ý thức vẫn rõ ̀ng.

Đến nửa đêm canh ba, Tạ Tri Lẫm mới chậm chạp trở về.

Hắn một vòng trước cửa, đẩy cửa , tay do dự đưa về phía .

"A!"

Trong chớp mắt, bàn tay ̀n nhẫn chạm vào cổ bỗng dừng lại.

Tạ Tri Lẫm dùng chân kéo cửa, mượn ánh trăng nhíu mày nhìn : "Nàng lén lút đến đây làm gì?"

Ta lảo đảo mấy bước, chóng mặt: "Ban ngày chàng tránh , chỉ có thể đến tìm chàng vào buổi tối."

Tạ Tri Lẫm sờ trán , nghiến răng nghiến lợi: "Nàng lại sốt rồi."

Hắn nói xong kéo cổ áo , muốn kéo ngoài.

Ta nắm chặt cổ tay hắn, đẩy hắn lên giường.

Tạ Tri Lẫm mạnh như , vùng vẫy mấy lần cũng thể đứng dậy, cảnh cáo nói: "Khương Chiếu Huỳnh!"

"Tạ Tri Lẫm."

Ta lấy ngọc bội đã sửa xong .

"Nếu chàng thể cưới , đổi lại cưới chàng được ?"

Người dưới tay trở nên run rẩy.

Rõ ̀ng nhìn thấy trong mắt Tạ Tri Lẫm lóe lên vẻ bối rối.

mà khi mở miệng vẫn lạnh lẽo như băng.

"Không được."

Ta bướng bỉnh nói: "Tại ?"

Lần im lặng thật lâu.

 

Hắn bật cười: "Ta là phế nhân, thái giám, nàng hiểu ? Tàn phế. Nàng gả cho làm gì, có ́c dụng gì? Bây giờ muốn quyền lực, muốn thanh danh, sẽ vì điều đó mà phản bội giết chóc, sẽ dùng tất cả thủ đoạn để leo lên. Nếu một ngày nào đó nàng cản đường, cũng sẽ diệt trừ. Tiểu Huỳnh, trước từng dạy nàng, gương vỡ khó lành."

Loading...