Vô tình kiếm được anh chàng cứu hỏa đã đẹp trai còn dịu dàng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-08-07 13:48:31
Lượt xem: 40

1.

 

Bạn của thất tình, kéo uống rượu tới tận 11 giờ đêm.

 

Sau khi năn nỉ mãi, cuối cùng cô mới chịu để khi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng khởi hành.

 

men mà ngủ quên ngay chuyến tàu cuối chạy về ngoại ô.

 

Lại vì cả hàng ghế ai, nên tự nhiên dài luôn.

 

Rồi vì tàu điện ngầm “lắc lư lắc lư”, đầu — hự! — đ.â.m thẳng cái tay vịn, và… mắc kẹt, rút nữa.

 

dùng hết sức bình sinh cố gắng rút đầu , nhưng thất bại.

 

Tại thế???

 

Một bác gái đối diện thể chịu nổi cảnh vùng vẫy như chị gái kẹt đầu, bèn thương cảm gọi điện cho 119 giúp .

 

đến đầu tiên là các hành khách ở toa khác và nhân viên tàu điện ngầm.

 

xuống an ủi , quan sát, còn hơn chục thì rút điện thoại chĩa về phía , giúp “lưu giữ” khoảnh khắc thể nào quên trong đêm nay.

 

Khoảng 20 phút , mấy chú lính cứu hỏa cuối cùng cũng xuất hiện như thần thánh giáng trần, mang theo dụng cụ đến cứu .

 

“Bác Bác , giữ đầu cô , trấn an cảm xúc, bọn sẽ thao tác.”

 

Bác Bác? Sao gọi trúng cái cổ luôn ?

 

Cổ thì đang giữ cái đầu mà!

 

“Vâng!”

 

Cái cổ trả lời ?

 

Chỉ thấy đôi chân dài trong bộ đồng phục mặt bỗng xổm xuống, đối diện.

 

Trời ơi, trai quá mất!

 

Sống mũi cao một chút gồ, đôi mắt một mí trong veo sáng lấp lánh.

 

mê mẩn đường viền cằm sạch sẽ của , cũng là con , cằm là cái cằm hai ngấn phân biệt nổi là thịt là xương.

 

“Anh đỡ đầu em, đừng sợ, cũng đừng cử động lung tung.”

 

Sau đó “Bác Bác” còn mỉm với .

 

Anh thì còn cố nhịn , đằng để lộ chiếc răng khểnh nhỏ—

 

Trời ơi, c.h.ế.t mất!

 

Hóa trai răng khểnh tên là Vương Tử Bác, đồng đội thường gọi là Bác Bác.

 

còn kịp mộng mơ quá 3 giây thì chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ kéo về thực tại.

 

Thì các chú lính cứu hỏa đang bôi chất bôi trơn lên cổ và mặt .

 

Không ngoài dự đoán, lúc cổ chắc trông như cánh gà mới đặt lên vỉ nướng, bóng nhẫy và đầy dầu mỡ.

 

“Rồi, em thử tự chui xem.”

 

Soái ca nấy, dám chậm trễ một giây.

 

bắt đầu thứ hai bò như con giun, khác chăng là là con giun… bóng nhẫy đầy dầu.

 

2.

 

Sau khi thử một hai ba bốn năm , cái đầu óc đầy trí tuệ của vẫn thể rút .

 

Ngay lúc chuẩn lấy sức mạnh để tiếp tục thì—“Á——!” hét toáng lên một tiếng.

 

Tay của Bác Bác chạm m.ô.n.g ???

 

Anh sờ ?

 

Trong lúc đang kẹt?

 

Ngay mặt bao nhiêu thế ?

 

Khi đang chuẩn mắng cho một trận tơi tả, Bác Bác vội ghé sát tai , thì thầm:

 

“Váy em tốc lên .”

 

……

 

Trời ơi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vo-tinh-kiem-duoc-anh-chang-cuu-hoa-da-dep-trai-con-diu-dang/chuong-1.html.]

 

quên mất hôm nay mặc váy ngắn kiểu đồng phục nữ sinh Nhật (JK)???

 

Chiếc váy tên là “Nhát d.a.o dịu dàng”, nhưng giờ chỉ tự đ.â.m cho một nhát thật sự.

 

vẫn đang tiếp tục quằn quại, nên thể đoán mặt lúc đó chắc trông như thế nào đây.

 

Còn tay của Bác Bác thì vẫn thể rút về.

 

Kết quả là tạo thành cảnh tượng: trai cao mét tám Bác Bác đưa cánh tay rắn rỏi , dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp nhẹ mép váy như kiểu cầm hoa lan, vì chạm m.ô.n.g nên đành giữ tay lơ lửng như đang treo bằng từ trường.

 

Khổ cho quá, tư thế tay hiện tại chắc chẳng “nam tính” chút nào.

 

Bác Bác thất vọng .

 

Sau một hồi vật lộn, đầu vẫn kẹt cứng trong tay vịn.

 

Nếu cứ tiếp tục thế , sắp hòa một với cái tàu điện ngầm luôn .

 

“Chỉ còn cách dùng cưa điện thôi.”

 

Đội trưởng của Bác Bác dứt khoát lệnh.

 

Ngay khi chiếc máy kêu “vù vù” áp sát mặt , Bác Bác lập tức dùng hai tay che chắn cho khuôn mặt .

 

Trời đất ơi, sống hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng một đàn ông ôm lấy mặt đầy tình cảm như trong phim ngôn tình !

 

cuộc sống bao giờ là tiểu thuyết lãng mạn, tiếng hò hét cổ vũ hào hứng của những vây quanh kéo trở về thực tại từ giấc mộng ngọt ngào.

 

“Gần ! Gần !”

 

“Cái đầu chui kìa!”

 

[Chúc mừng chị, sinh một bé gái!] thầm đáp câu trong lòng.

 

, bên cạnh chồng mặt đầy lo lắng, cũng chẳng đứa bé nào oe oe, chỉ mười mấy gương mặt lạ đầy phấn khích và tiếng tách tách của hàng loạt chiếc máy ảnh.

 

Đầu , cuối cùng cũng giải thoát.

 

3.

 

“Ôi” cuối cùng cũng thể dậy , tay của Bác Bác cũng rời khỏi m.ô.n.g .

 

Rồi bàn tay đẽ đó đưa mặt .

 

“Đây, đỡ em dậy.”

 

đặt tay lên cánh tay của Bác Bác, mượn lực lên.

 

… chân tê, lập tức khuỵu xuống.

 

Phản ứng của lính cứu hỏa quả nhiên dạng , lập tức theo phản xạ giơ tay đỡ.

 

Cả liền giữ vững vàng — nhưng mà, bộ n.g.ự.c 34C đầy kiêu hãnh của … cũng vô tình “đỡ” luôn.

 

chằm chằm Bác Bác bằng ánh mắt nghiêm túc như thể mù đôi mắt, một lời.

 

hổ đến mức đào cái lỗ sâu tận “cổ mộ Tinh Tuyệt” đất để chui xuống, thì thấy một bộ phận nào đó của Bác Bác đổi.

 

 

Là mặt .

 

Đỏ .

 

Khi cuối cùng cũng vững , Bác Bác đột nhiên ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu nghiêm túc kiểu công vụ để “giáo dục” :

 

“Con gái thì đừng uống nhiều rượu buổi tối nữa, em xem, mặt đỏ hết .”

 

đúng là đỏ do uống rượu thật, nhưng thì đỏ là do cái gì ?

 

đỏ vì rượu, thế còn , mặt đỏ là vì ?”

 

Bác Bác theo phản xạ đưa tay sờ mặt, biểu cảm cứng đờ .

 

Sau đó , xe cấp cứu đang đợi bên ngoài, bảo tự lên đó, còn thì về đội cứu hỏa .

 

Nói xong là luôn.

 

Để cho một bóng lưng dứt khoát đầy lạnh lùng.

 

Cũng… đột ngột thật, chẳng lẽ chấp nhận chuyện đỏ mặt khó đến ?

 

Đợi đến khi bóng Bác Bác khuất, mới sực nhớ một chuyện quan trọng: quên xin… WeChat của !

 

Aaaaaa!!

Loading...