VỌNG THƯ - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-31 05:27:08
Lượt xem: 174

1

 

Phụ căm ghét

 

Căm ghét đến mức sai nhét , một đứa trẻ tám tuổi, quan tài, tự tay đóng đinh niêm chặt nắp .

 

ông ngay từ đầu chán ghét .

 

Ông là tử đắc ý của đương triều Tể tướng Nghiêm Lâu, tuổi trẻ đến tam phẩm, ai ai cũng hâm mộ. 

 

Ông xưa nay luôn nhẫn nhịn, khắc chế, thiết với , nhưng khi rảnh rỗi cũng sẽ đích giám sát, dạy học bài, thậm chí còn treo cái túi hương vụng về tự may ở thắt lưng.

 

Cho đến ngày sinh thần tám tuổi của .

 

Quản gia đốt hai tràng pháo mừng sinh thần. 

 

Nào ngờ kiệu của Tể tướng Nghiêm Lâu đúng lúc ngang qua. 

 

Ông xuống kiệu phủ, gọi đến chuyện. 

 

Thấy đối đáp trôi chảy, ông nở nụ hiền hòa, xoa đầu :

 

“Là một cô nương đoan trang thông tuệ.”

 

Ông chỉ về thiếu niên áo trắng lưng:

 

“Con xem, thấy thế nào?”

 

“Ca ca giống như tuyết đầu núi .”

 

Nghiêm tướng bật ha hả, sang phụ :

 

“Thanh Tùng , con gái ngươi lanh lợi hơn ngươi nhiều. Hai đứa duyên, chẳng bằng định hôn sự ?”

 

Phụ kinh hãi, quỳ xuống từ chối:

 

“Tiểu nữ tư chất tầm thường, thể xứng với tôn tử của ân sư?”

 

Nghiêm tướng tháo chuỗi hạt tay, nhét tay :

 

“Thế thì quyết .”

 

Sau khi Nghiêm tướng rời , sắc mặt phụ trắng bệch.

 

Ông giơ tay tát một cái:

 

“Ta dặn con khiêm nhường kín đáo, thà tầm thường chứ tuyệt đối gây chú ý.”

 

Ta hiểu.

 

Ai ai cũng lấy lòng Nghiêm tể tướng, mong thăng quan tiến chức. 

 

Chính phụ chẳng cũng thế ?

 

Ta chỉ giúp ông thôi mà.

 

ông giải thích thêm, chỉ lạnh lùng lệnh với quản gia:

 

“Quăng nó xuống hồ.”

 

Nước hồ cuối thu lạnh, cảm, thể gầy gò hốc hác.

 

phụ vẫn thấy đủ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vong-thu-urih/1.html.]

Ông chuẩn sẵn một cỗ quan tài cho .

 

Ta níu lấy tay ông, khẩn thiết van xin:

 

“Phụ , phụ , con cầu xin …”

 

“Từ nhỏ con mẫu , chỉ còn mỗi …”

 

“Sau con sẽ ngoan, sẽ dám vượt mặt ai, sẽ câm…”

 

“Phụ , đừng mà, đừng g.i.ế.t con…”

O Mai d.a.o Muoi

Ông chút lay động, ép uống một chén thuốc.

 

Ta khép mắt nặng trĩu, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.

 

Nghe thấy ông nghẹn ngào đáp Nghiêm gia đang hỏi han:

 

“Tiểu nữ vô phúc, mất .”

 

“Làm lỡ mất mỹ ý của ân sư, mấy hôm nữa sẽ tự đến nhà tạ .”

 

Quản gia khẽ nhắc:

 

“Lão gia, giờ đến, nên phong quan ạ.”

 

Phụ khàn giọng :

 

“Để tự .”

 

Thế giới chìm bóng tối.

 

Cộc… Cộc… Cộc…

 

Tiếng đinh đóng vang lên, chẳng khác nào từng nhát đập linh hồn tan nát của .

 

Ta tưởng sẽ c.h.ế.t như .

 

Lăng gia việc cẩu thả, chôn cạn quan tài, gặp trận mưa to liền trôi xuống sông. 

 

Một bà lão sống một phát hiện tiếng động trong quan tài, cứu .

 

Bà từng hỏi từ đến, bảo nhớ gì nữa.

 

Bà liền truy hỏi nữa.

 

Không phu quân con cái, bà liền nhận như ruột thịt. 

 

Nuôi dưỡng hết lòng, cần gì, bà cũng đáp ứng.

 

Chỉ một điều: Tuyệt đối tháo khăn che mặt ngoài, để lộ dung nhan.

 

“Con xinh quá, mà ở chốn quê mùa thế , con gái nhà thường dân mà thì chẳng chuyện lành gì.”

 

Trang trại cách kinh thành xa, tin tức cũng còn linh thông. 

 

Ta dân làng bàn tán, rằng phụ thăng chức, giờ là nhị phẩm .

 

Mọi nhổ nước bọt, hạ giọng mắng chửi:

 

“Chẳng qua chỉ là chó săn của Nghiêm Lâu, dựa nịnh hót mà lên thôi.”

 

 

 

Loading...