38
nhớ về làng bằng cách nào.
Chỉ nhớ, hình như ngã nhiều .
Toàn dính đầy đất, đầu gối, lòng bàn tay đều trầy xước.
chạy một mạch như điên, chạy đến mức cổ họng đau rát như lửa đốt, ho cả máu.
Thế nhưng đến chân núi, đột nhiên thấy sợ, chậm rãi dừng bước.
Con đường đá, là ông nội lát cho .
Mỗi viên đá, đều thấm đẫm mồ hôi và tình yêu của ông.
Trên sườn dốc, ông trồng một mảnh hướng dương.
Ông nội , khi Tiểu Quỳ ở đây, những bông hoa , cứ như thấy .
từ từ, từng chút một dịch chuyển về phía căn nhà.
Hai chân như đổ chì, nặng trĩu, dường như phút chốc sẽ quỳ sụp xuống đất.
39
Ông nội, ông yêu nhất, ông yêu nhất.
Ông thật sự .
Một lặng lẽ giường đất, một tiếng động, mất từ bao lâu.
Rõ ràng, vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất.
đỗ trường đại học , sẽ kiếm thật nhiều tiền.
thể đưa ông khắp thế giới, để ông trở thành ông hạnh phúc nhất.
tại , cuộc sống sắp đến , ông .
quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài, tim như đè nén bởi một tảng đá lớn.
gào thét, lóc, gọi to ông nội.
Thế nhưng, cổ họng như mắc nghẹn một cục bông, thể phát dù chỉ một tiếng.
Chỉ thể quỳ đất, điên cuồng giật tóc .
40
Tang lễ của ông nội là do trưởng thôn giúp sắp xếp.
Việc đập ngói, đánh trống đều do , thậm chí bố còn lộ mặt.
mặc đồ tang, cúi đầu lạy tạ từng đến thắp hương giúp đỡ.
Ngày hôm đó, dường như cạn nước mắt cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vuon-quy-xanh/chuong-10-full.html.]
Sau khi tang lễ kết thúc, trưởng thôn hỏi tiền học phí , cần tìm trong làng giúp đỡ .
chậm rãi lắc đầu.
Ông nội cả đời kiên cường, sẽ dễ dàng phiền khác.
là cháu gái của ông, thể ông mất mặt.
41
một trở huyện.
Đi thêm, tiết kiệm tiền, học cách giao tiếp với , chuẩn cho việc đại học.
Dường như thứ bất kỳ đổi nào, nhưng chỉ , bao nhiêu đêm khuya thanh vắng.
vuốt ve bài thơ cũ úa vàng, nhớ ông nội đến rơi lệ.
“Cỏ đay trong vườn xanh tươi, sương mai chờ nắng hé.
Xuân ấm ban ân đức, vạn vật rạng rỡ huy hoàng.
Chỉ sợ tiết thu sang, hoa lá úa vàng tàn úa.
Trăm sông đổ về đông, bao giờ về tây?
Trẻ chịu khó học hành, về già chỉ hối tiếc.”
"Ông nội, Tiểu Quỳ cố gắng . Không chán nản, sống lay lắt qua ngày. Vẫn luôn là một ích."
lẩm bẩm , áp tờ giấy ngực.
42
Từng lúc, ông nội là động lực sống, là lý do để cố gắng.
Còn bây giờ, ông còn.
Những gì ông từng dạy vẫn luôn dẫn lối cho , để sống thật .
Học hành, thi cao học, , khởi nghiệp.
nỗ lực, vững vàng, từng bước vững ở thành phố.
Tài trợ học sinh, quyên góp cho viện dưỡng lão...
Những gì ông nội ban tặng cho , trao cho nhiều hơn nữa.
Gió núi nổi lên, đến ngày giỗ ông nội.
bước con đường đá, trở về nơi từng sinh sống.
Ông nội thích những bông hướng dương phủ kín sườn dốc , nên để ông yên nghỉ ở đó.
Ông từng , khi Tiểu Quỳ ở đây, những bông hoa , cứ như thấy .
-Hết-