4
“Một đứa con gái, lớn lên cũng lấy chồng. Đi sớm , còn đỡ tốn cơm.”
Bố gõ gõ tẩu thuốc, kéo tay ngoài.
Nỗi sợ bỏ rơi ập đến, lập tức hoảng loạn.
“Bố, đừng bán con, con !”
gào vật vã, vươn tay ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bàn.
Bố kéo mạnh, bát đĩa bàn “loảng xoảng” rơi xuống, vỡ tan tành.
Em trai thứ ba đánh thức òa lên, mắt bố lập tức đỏ bừng.
“Đồ con ranh! Làm em mày , coi tao lột da mày !”
Ông chửi xối xả, bế xốc lên, sải bước khỏi nhà.
Mẹ nuôi đang sốt ruột đợi ở cửa, thấy , bà vội vàng đưa tay đón lấy.
tay đ.ấ.m chân đạp, gào khản cả cổ.
Còn , bà bận dỗ dành đứa em trai thứ ba đang thét, chẳng thèm liếc mắt .
Bố đóng sầm cánh cửa gỗ .
5
còn nhà nữa!
Họ cần nữa!
Trong đầu là suy nghĩ , đến khàn cả giọng, đạp nuôi đầy dấu chân.
bà vẫn hiền lành vỗ về , nhẹ giọng dỗ dành: “Chiêu Đệ, đừng nữa, về nhà nuôi nấu món ngon cho con nhé.”
Hồi tưởng lúc đó, nuôi thật sự dịu dàng.
Về đến nhà mới, quấy, còn ném quần áo bà mua cho xuống đất.
nuôi hề nổi giận.
Bà híp mắt dỗ dành , đợi quấy mệt thì bưng nước đến rửa mặt cho .
Giọng bà nhẹ dịu, bàn tay trắng mềm, còn thoang thoảng mùi xà phòng.
đột nhiên còn kháng cự nữa, để mặc bà rửa mặt sạch sẽ cho quần áo mới.
Dọn dẹp xong xuôi, nuôi như ảo thuật, lấy từ trong tủ gỗ lim một túi đồ ăn vặt.
Kẹo sữa, xúc xích, mì gói…
Những thứ , chỉ thấy em trai ăn, bao giờ mùi vị .
lén nuốt một ngụm nước bọt, nhưng dám vươn tay lấy.
Mẹ nuôi híp mắt lấy một túi bánh quy, nhét tay .
“Chiêu Đệ, con cứ ở đây nhé, đây chính là nhà con.”
Bà ôm lấy nhẹ giọng dỗ dành.
Kỳ diệu dỗi tủi vì bỏ rơi và nỗi sợ hãi về ngôi nhà mới dần tan biến.
6
Khoảng thời gian đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất của năm bảy tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vuon-quy-xanh/chuong-2.html.]
Mẹ nuôi khéo ăn khéo , đối với ai cũng híp mắt.
Cha nuôi trầm mặc ít lời, nhưng khi ăn cơm, ông sẽ hai lời gắp đùi gà cho .
Phải rằng, đó là đùi gà đấy.
Trước đây ở nhà, đùi gà đều dành cho em trai và bố ăn, cùng lắm cũng chỉ chia cho một miếng cổ gà.
Thịt gặm sạch , cũng nỡ nhả , chỉ thể ngậm xương trong miệng.
Ngậm cho mềm, nhai nát nuốt xuống.
bây giờ, cũng đùi gà .
vui đến , thứ đều như sự thật.
chân thật cảm nhận sự ấm áp .
7
Rất lâu , một câu như thế .
Người lòng đầy khổ sở, chỉ cần một chút ngọt ngào cũng thể lấp đầy.
Hồi tưởng lúc đó, chính là như .
Cha nuôi rượu chè đánh , nuôi sẽ với .
ăn no mặc ấm, thịt ăn, thỉnh thoảng còn ăn vặt.
Những ngày tháng như thực sự hạnh phúc, dần dần mở lòng trong ngôi nhà .
sẽ nép lòng nuôi nũng, cha nuôi việc mệt mỏi, chủ động giúp ông đ.ấ.m lưng.
Dưới ánh đèn, bóng của chúng đan xen chặt chẽ.
Cứ như là một gia đình do trời định.
ảo ảnh , tan vỡ khi em trai đời.
8
Có lẽ thật sự tiềm chất “chiêu ”, đến nửa năm, nuôi mang thai.
Trong nhà thêm một đứa em trai, cha nuôi và nuôi vây quanh nó, vui đến nỗi miệng khép .
Còn , chỉ thể cô độc một bên.
Từ đó trở , nuôi hiếm khi với , ánh mắt bà như dính chặt em trai.
Để bà thêm một cái, nhận hết việc nhà.
Giặt giũ, nấu cơm, cho lợn ăn, giặt tã lót…
Trước đây những việc , bây giờ càng hăng say hơn.
nuôi bao giờ khen một câu “ngoan” nữa.
Ngay đó, thái độ của cha nuôi đối với cũng đổi.
Trước , đùi gà bàn cơm, ông một cái, một cái.
Còn bây giờ, ông nuôi thiếu sữa, cần bồi bổ, đùi gà đều đưa cho nuôi.
gắp món khác, ông liền cau mày , ánh mắt đó khiến cảm giác như gai đ.â.m lưng.
dám ăn thêm một miếng cơm nào nữa, mỗi ngày bụng đói cồn cào.
mặc dù , ngôi nhà vẫn “ thể chứa chấp ”.