13
Tỉnh dậy nữa, trong một túp lều.
Bên cạnh lửa củi cháy bập bùng, những vết sưng do cóng cánh tay ngứa ngáy đến nhức nhối.
Một ông lão tóc hoa râm bước .
“Cháu tỉnh .” Ông sờ đầu : “Có còn nhớ ông ?”
vô cùng yếu ớt gật đầu.
Người đàn ông mắt, miễn cưỡng coi là ông nội .
Ông nội là cựu quân nhân, chân thương chiến trường, khó mà lấy vợ.
Khi đó bà nội góa chồng, một nuôi bố .
Được tác hợp nên họ đến với .
Ông nội thật thà, đối với bố coi như con ruột, nhưng khi bà nội qua đời, bố đuổi ông nội ngoài.
Ông nội cả đời kiên cường, cầu xin ai.
Một ông xây một túp lều sườn núi, ở đó.
Vì ông và bố hợp , tổng cộng cũng gặp ông mấy .
ngờ, ông cứu .
“Đây, ăn .” Ông nội nhét một củ khoai lang nướng tay : “Trời sáng ông đưa cháu về.”
khỏi sững sờ.
Vì tiếp xúc với nước lạnh lâu, mười ngón tay sưng tấy như củ cà rốt.
Hơi nóng của khoai lang nướng truyền từ lòng bàn tay đến, tê đau.
nhét khoai lang miệng, tí tách rơi nước mắt.
, về nhà.
chết, vẫn về nhà.
14
Không là vì bệnh vì sợ hãi, đêm đó ngủ hề yên giấc, cứ mơ mãi.
Lờ mờ, hình như thấy ruột của .
Trước đây bà cũng từng thương , từng tết tóc b.í.m cho , từng khâu túi cát.
Khi bố loạn vì say rượu đánh , bà sẽ ôm lòng che chở.
chính bà như trơ mắt bán .
Mẹ ruột còn như thế.
Mẹ nuôi, còn thể xa xỉ cầu mong điều gì?
tỉnh , lơ mơ ngủ .
Suốt một đêm trằn trọc.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng, một đôi bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về , còn giúp đắp chăn mấy .
Sáng sớm tỉnh dậy, ông nội bên cạnh .
Chắc hẳn ông thức trắng đêm, mắt đầy tơ máu.
“Cháu, cháu theo ông ?”
Ông chằm chằm mắt : “Ông nội nghèo, nhưng miếng ăn nào tuyệt đối sẽ để cháu đói.”
Nước mắt lập tức vỡ òa.
Từ nhỏ đến lớn, từng ai hỏi thế nào.
Họ nuôi thì nuôi, bán thì bán.
Cứ như là một con , cảm xúc.
Chỉ ông nội, ông giống .
15
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vuon-quy-xanh/chuong-4.html.]
Khi ông nội đưa về nhà, nuôi đang trách mắng tội về nhà qua đêm.
rơi xuống sông, mặt bà cảm xúc.
Ông nội nuôi , bà vui.
“Chiêu Đệ là do chúng bỏ tiền mua về, việc nhà đều thể thiếu con bé, huống hồ Bảo Nhi còn nhỏ, bình phục…”
Đôi môi mỏng của bà cứ đóng mở.
sợ hãi, đến gần ông nội, kéo lấy vạt áo của ông.
Ông nội lấy một cái bọc vải, từng lớp từng lớp mở .
Bên trong là một tập tiền lẻ.
Mỗi tờ tiền đều mệnh giá lớn, sờn mép, nhăn nhúm.
chúng xếp gọn gàng, tổng cộng là 89.3 tệ.
Mẹ nuôi đảo mắt, chút động lòng.
“Mẹ nuôi, cho con .” khàn giọng : “Đằng nào cũng định bán con áp vía đầu giường, cứ coi như bán cho ông nội .”
Mẹ nuôi ngây , ngay đó lúng túng tránh ánh mắt .
Bà còn rằng, những lời bà và mấy bà thím hàng xóm buôn chuyện lọt tai từ lâu .
Thế nhưng còn oán trách bà nữa.
16
89.3 tệ, là bộ tiền tiết kiệm của ông nội.
Ông nội con cái, họ hàng thích.
Số tiền là tiền lo hậu sự của ông, để dành thuê chôn cất và lo tang lễ cho ông.
Thế nhưng ông dùng tiền để mua , tự cắt đứt đường lui của .
lau nước mắt , nhất định sẽ hiếu thảo với ông thật , giúp ông việc đồng áng, lo cho ông lúc về già và khi mất.
ông nội , .
Con gái tiền đồ, nhất định học, ngoài mở mang tầm mắt.
Chưa từng ai với những lời .
Ông nội giống với bất kỳ ai từng gặp.
Ông bảo rằng, chiến trường hiểm ác, sinh mạng mong manh.
Khi còn sống thì sống cho thật , mà nửa hiểu nửa .
Ông nội bật ha hả, giục đổi tên.
loáng thoáng nhớ , ông nội vẫn luôn gọi là "con bé", hình như từng gọi tên .
Chiêu Đệ, cũng ghét cái tên .
chống cằm, vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
Một bó cây hoa hướng dương chất đống bên chân, ông nội "khục khặc" bẻ gãy chúng, ném đống lửa.
Ngọn lửa nhảy múa vui vẻ.
"Cháu nghĩ , cháu tên là Tiểu Quỳ, Lý Tiểu Quỳ."
chằm chằm đống lửa, trịnh trọng .
Bố họ Trương, cha nuôi họ Phùng.
Lý, là họ của ông nội.
Cháu theo họ ông.
Ông nội lưng , lén lút lau nước mắt.
"Cái tên , hoa hướng dương , hạt thể ăn thể ép dầu, cây còn thể đun lửa. Là một thứ hữu ích, là một thứ hữu ích…"
Ông nội lẩm bẩm: "Tiểu Quỳ, một ích nhé."
sức gật đầu.