17
Ông nội cũng là sống cho qua ngày.
Trước đây ông sống một , chỉ dựng một cái túp lều.
Sau khi đến, ông bắt đầu nghĩ đến chuyện xây nhà.
Vừa mới ấm lên, ông tất bật gạch đất sét, cát bùn trộn lẫn rơm rạ và nước, sền sệt và nặng trịch.
còn cao bằng cái xẻng, dốc hết sức bình sinh cũng khuấy nổi.
Việc nặng đều là một ông nội .
chạy chạy , cũng chỉ thể giúp ông thêm chút nước, trộn chút bùn cát.
Sau khi xong mấy trăm khối gạch đất sét, hai ông cháu chúng còn hình nữa.
Tóc bù xù như ổ gà, khắp đầy bùn đất, trông hệt như hai con mèo hoa lớn.
Chúng chỉ , ha hả.
Trong ký ức, đây là đầu tiên to đến .
Tiếp theo là xây nhà.
Ông nội tiện, chỉ thể tìm trong làng giúp đỡ.
Thậm chí bố còn lộ mặt, nhưng những trẻ trong làng đến nhiều.
Họ leo trèo bận rộn.
ở trong sân, bày một dãy bát sứ, phơi nước sôi để nguội.
Họ xong, lượt đưa nước, cúi đầu cảm ơn họ, "Cháu cảm ơn chú, cảm ơn bác".
"Chiêu Đệ vẫn ngoan ngoãn như ."
Họ trêu chọc .
"cốp" một tiếng, nghiêm chuẩn mực.
"Cháu tên là Chiêu Đệ, bây giờ cháu tên là Lý Tiểu Quỳ!"
Họ ồ lên : " là do ông cụ dạy dỗ khác, so với đây sức sống hẳn lên."
ưỡn n.g.ự.c cao lên.
Đương nhiên , Phùng Chiêu Đệ đây chỉ rụt rè, sắc mặt khác mà sống, c.h.ế.t đuối từ lâu .
Giờ đây, sống là Lý Tiểu Quỳ , là một ích.
18
Bận rộn hơn nửa tháng, và ông nội dọn nhà mới, tường nhà lốm đốm, trống hoác, trong nhà mùi đất ẩm.
Thế nhưng sờ chỗ , chỗ , vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
Trớ trêu , kẻ thấy vui.
Vài tên đàn ông rỗi việc trong làng buôn chuyện, những lời đó lọt tai .
Bọn họ , ông nội đầu óc bình thường.
Nuôi con trai cho khác còn , giờ còn nuôi cháu gái.
tức đến phát , ông nội giữ chặt , mới tìm bọn họ liều mạng.
, bố là kẻ vong ân bội nghĩa, nhưng nhất định sẽ bỏ rơi ông nội.
kiếm tiền, để ông nội cuộc sống , để cả làng ghen tị, ngưỡng mộ!
thề, nhất định giành thể diện cho ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vuon-quy-xanh/chuong-5.html.]
19
Khí phách , giữ hề dễ.
Để thực hiện lời hứa , khi học, gần như vùi đầu sách vở.
Sách vở mở cho một thế giới từng thấy.
khao khát như đói khát, điên cuồng hấp thụ những kiến thức trong đó.
Cô giáo tình nguyện khi đến thăm nhà , là học sinh thông minh nhất, cũng chăm chỉ nhất mà cô từng gặp.
Ông nội mừng quýnh cả lên.
Ông kể , đơn vị cũ của ông một thư ký, thường xuyên dạy họ thơ Chủ tịch Mao.
Người thư ký đó năng trôi chảy, ăn như hát, vần điệu , ông nội ngưỡng mộ lắm.
Điều ông hối tiếc nhất trong đời là học.
Không , cháu sẽ bù đắp nỗi nuối tiếc của ông nội.
thầm tự cổ vũ, khi học càng dốc bộ tinh thần.
Một ngày nọ, cô giáo dạy một bài thơ cổ.
“Thanh thanh viên trung quỳ, triêu lộ đãi nhật hy.
Dương xuân bố đức trạch, vạn vật sinh quang huy.”
Cháu tên Lý Tiểu Quỳ, ông nội tên Lý Huy.
Tên của chúng đều trong bài thơ .
hớn hở chạy về nhà, kể cho ông nội về phát hiện .
Mắt ông nội sáng rực, cả như trẻ mười tuổi.
Ông bảo bài thơ , dán lên tường nhà.
Cây bút chì là đầu bút do bạn cùng bàn vứt mà nhặt , buộc một cái que gỗ lên đó, cầm hề thuận tay chút nào.
Vài chữ xiêu vẹo.
ông nội vui, ông bài thơ tường, xem xem .
Như thể bao giờ xem đủ.
20
Đương nhiên, con đường học vấn cũng thuận buồm xuôi gió.
Năm đó mùa hè mưa nhiều, cây trồng mùa mọc cao lớn khỏe mạnh, nhưng khổ những sống sườn núi như chúng .
Đường núi mưa xối, trơn đến mức vững .
dùng bạt ni lông bọc sách vở kỹ càng ba lớp trong ba lớp ngoài, nhưng bản thì ngày nào cũng ngã mấy , đầy bùn đất.
Ông nội thấy mà xót xa, luôn đợi ở chân núi, kéo cùng lên núi.
ông chân tật, tiện.
Mấy , hai ông cháu chúng cùng ngã lăn đất.
Cứ như trượt cầu trượt , trượt thẳng xuống chân núi.
Sau , ông nội nghĩ một cách.
Ông cõng nhiều đá từ sông lên, lát đường, dùng búa gõ từng chút từng chút một để chúng lún sâu .
Ông nội ngoài sáu mươi, lưng còng, còn khập khiễng.
ông cõng bao nhiêu chuyến, nhưng một ông một con đường đá cho .