VƯƠNG PHI TRIỆU VÂN THƯ - Chap 1

Cập nhật lúc: 2025-09-27 16:08:08
Lượt xem: 182

Vị hôn phu cao quý của trở thành tù nhân.

Hắn đ.á.n.h điếc một bên tai, ném giữa phố để rao bán.

Ta xổm mặt , khẽ khàng : “Ta lúc đến hủy hôn, ngươi sẽ nghĩ là kẻ thừa nước đục thả câu đó chứ?”

Trời xanh chứng giám! Hôm qua đến, vẫn là Thế tử điện hạ cao cao tại thượng!

Sao chỉ một đêm, thành tội nô ?

Trạm Én Đêm

Hắn mở mắt, bình tĩnh .

Đằng lưng vang lên tiếng la hét: “Có mua ? Không mua thì để chúng xem mặt một chút!”

Các tú bà khắp kinh thành đều đang chờ xem mặt .

Mua về, chính là cây hái tiền.

“Nhìn cái vẻ nghèo kiết xác của nàng , chắc chắn mua nổi.”

Ta thấy lời liền nổi giận: “Khinh thường ai đó! Người mua!”

01.

Ta suýt nữa quỳ xuống xin ông chủ !

Ta dốc hết gia tài, vay mượn khắp nơi, vẫn còn thiếu năm lượng bạc.

Ông chủ trợn trắng mắt : “Không tiền bày đặt đại gia gì!”

Ta cũng ngờ Tạ Vận đắt đến thế!

Biết cần cái thể diện đó !

Bị mắng vài câu nghèo thì , dù vẫn hơn là nghèo thật.

“Ông chủ, là ông chờ thêm chút nữa, lẽ sẽ quan lớn quý nhân nào đến mua ?” Ta do dự.

Số tiền dè sẻn bao năm mới tích cóp , thực sự nỡ tiêu hết như .

Ông chủ khẩy một tiếng, lắc đầu thở dài: “Vương phủ Trấn Nam phạm tội tru diệt cả nhà, quan phủ ném Thế tử chợ tội nô để bán, chính là cố ý giày vò , ép chết. Chậc, còn quý nhân gì nữa? Ăn mày ngoài phố thấy còn tránh xa!”

Ta đầu .

Tạ Vận quần áo rách rưới, mặt đất lạnh lẽo, thần sắc trầm tĩnh lạnh lùng. Hắn mặc kệ khác bình phẩm, khuôn mặt tuấn mỹ hề chút biểu cảm.

Các tú bà nóng lòng vây quanh, săm soi kỹ lưỡng Tạ Vận. Thậm chí còn đưa tay sờ lên mặt .

Ông chủ thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Rốt cuộc cô mua nữa ?”

Ta nhắm mắt , c.ắ.n răng đưa ngân phiếu .

Mua Tạ Vận xong, đưa khế ước bán cho .

“Đi , đừng để thấy ngươi nữa!” Ta sốt ruột xua tay. Ta đau lòng quá!

Ta vốn định đến Vương phủ hủy hôn xong, còn tính kiếm chác chút gì đó. Không ngờ một đồng tiền cũng kiếm , còn phá tài!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/vuong-phi-trieu-van-thu/chap-1.html.]

Đã tiêu tiền, hủy hôn, lẽ chúng nên đường ai nấy . Tạ Vận , ngược còn bám lấy .

Hắn khẽ : “Ngươi bảo hộ .”

Ta gầm lên: “Ta dựa cái gì mà thế?”

Tạ Vận bình thản : “Ta tiền.”

Ta im lặng trong chốc lát, nở một nụ hòa nhã: “Ta chuyện lớn tiếng quá, sợ ? Huynh đừng để bụng nhé, giọng giờ vẫn lớn như .”

02.

Ta đúng là chứng kiến cái gọi là lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo!

Vương phủ sụp đổ ! Tạ Vận vẫn tiền để tiêu xài.

Ta hận những kẻ giàu !

Tạ Vận thuê một gian phòng thượng hạng chữ Thiên, còn đòi nước nóng, tắm rửa y phục.

Ta tất bật hầu hạ , tiện tay ném cho năm lượng bạc tiền thưởng.

tên đề phòng !

Hắn trong tay chỉ chút tiền lẻ, nhất thời trả tiền chuộc .

Có tiền hưởng thụ? Không tiền trả nợ!

Thôi , kẻ thiếu nợ là đại gia.

Hắn bên cửa sổ, đối diện với ánh nến, trầm lặng lâu.

Ta thầm nghĩ, đừng để nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết. 

Nếu Tạ Vận chết, món nợ của sẽ thành nợ khó đòi mất.

Ta an ủi một chút mới .

“Thiên hạ loạn lâu , hôm nay c.h.ế.t một hoàng tử, ngày mai c.h.ế.t một hầu gia. Đến lượt nhà cũng chẳng gì lạ. Huynh đừng đau buồn, còn núi xanh thì sợ thiếu củi đốt.”

“Mấy vị phu nhân, tiểu thư đều say mê ? Lát nữa cứ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ họ, gai nếm mật, báo thù rửa hận!” Ta tổng cộng mấy ngày sách, thực sự vắt óc để an ủi ! Ta đến đây, Tạ Vận cuối cùng cũng phản ứng.

Hắn điếc một bên tai, lẽ rõ, lông mày khẽ nhíu .

Ta chu đáo ghé sát , tiếp, “Huynh nghĩ mà xem, may mà ngươi chỉ điếc tai thôi.”

Ta chậm rãi hơn: “Nếu họ đ.á.n.h gãy hai tay , thì ngay cả tiêu cũng nhờ khác lau mông, t.h.ả.m đến mức nào? Nếu gãy chân thì ? Đi tiểu cũng bế, cũng t.h.ả.m lắm.”

Tạ Vận chắc chắn lọt tai! Lồng n.g.ự.c phập phồng một chút, ánh mắt cũng trở nên linh hoạt hơn.

Tạ Vận hỏi : “Năm xưa tổ phụ của ngươi rốt cuộc cách nào thuyết phục tổ phụ , để định hôn ước ?”

Ta thở dài : “Thật là, gia gia cứ nhất quyết định hôn sự chứ! Huynh trừ cái mặt , còn chỗ nào xứng với ? Bây giờ còn điếc một bên tai, càng xứng với ! Thôi, chuyện nữa. Lần đến kinh thành, vốn cũng là để hủy hôn với , ngờ gặp chuyện .”

Tạ Vận chằm chằm một lúc, giọng lạnh lùng cất lên: “Ngươi đưa đến Thanh Châu, chúng đường ai nấy .”

Ta xoa xoa tay, giữ vẻ e dè : “Thanh Châu đường xá xa xôi lắm nha, hai, ba tháng, đến nơi .”

Tạ Vận khẩy một tiếng: “Đến Thanh Châu, tiền nợ ngươi, sẽ trả gấp mười .”

Loading...