Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xin giống - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:23:29
Lượt xem: 490

Tôi c.h.ế.t lặng khi mẹ chồng tôi, với vẻ mặt thản nhiên nhất, nói rằng cô hàng xóm dưới nhà muốn "xin giống" trực tiếp từ chồng tôi để có con. Bà gạt đi mọi lý lẽ về các phương pháp an toàn khác, khăng khăng đó là cách tốt nhất và trách ngược tôi ích kỷ.

Tôi nhìn sang chồng, người mà tôi luôn tin tưởng sẽ bảo vệ mình. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là sự im lặng và ánh mắt né tránh.

Giọt nước tràn ly. Tôi quyết định ly hôn. Người đàn ông như vậy tôi xin chê!

---

Cuộc sống của tôi trước khi cô ta đến vốn dĩ bình yên lắm. Một căn hộ nhỏ trên tầng mười hai của khu chung cư cũ kỹ giữa lòng thành phố ồn ào, một người chồng mà tôi tin rằng luôn yêu thương mình, và một người mẹ chồng tuy hơi khó tính nhưng tôi vẫn nghĩ là thương con thương cháu.

Tôi an phận với cuộc sống của mình, không mơ mộng gì xa vời, chỉ mong tháng ngày cứ thế mag bình lặng trôi qua.

Rồi La Phù chuyển đến căn hộ tầng dưới. Cô ta gần bốn mươi, độc thân, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc lúc nào cũng búi gọn gàng. Cô ta cười nói nhỏ nhẹ, gặp ai cũng chào hỏi niềm nở, tay xách nách mang đủ thứ quà quê lên biếu hàng xóm láng giềng.

Mẹ chồng tôi nhanh chóng bị sự khéo léo đó chinh phục. Bà cứ La Phù ơi La Phù ới suốt ngày. Rồi La Phù giỏi thế này thế kia.

Bà thường xuyên xuống nhà cô ta chơi, xách theo nào là rau nhà trồng, nào là món này món nọ. Rồi bà lại mời cô ta lên nhà dùng bữa, ba mặt một lời khen ngợi đủ điều.

Một hôm, mẹ chồng kéo tôi vào bếp, đóng nhẹ cửa lại. Bà nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm nhưng khóe môi thì hơi cong lên như sắp kể một chuyện thú vị lắm.

- Này, con. Cái cô La Phù ấy... tội nghiệp thật đấy. Gần bốn mươi rồi mà chưa có mụn con nào.

Tôi hơi nhíu mày, ừ một tiếng chờ xem bà nói gì tiếp.

- Nó bảo... nó muốn có con. Mà không muốn đi bệnh viện.

Tôi vẫn chưa hiểu ý bà, chỉ gật gù.

- Thế thì sao ạ? Cô ấy xin con nuôi hay sao?

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt hơi khó chịu vì sự chậm hiểu của tôi.

- Không. Xin... xin giống ấy.

- Xin giống? Ý mẹ là... xin tinh trùng? Ở bệnh viện ấy hả?

Mẹ chồng lắc đầu, cười một tiếng đầy vẻ khinh khỉnh.

- Bệnh viện thì biết của ai? Nhỡ đâu xin trúng đứa dị tật, mang bệnh thì khổ cả đời. Phải xin của người quen, khỏe mạnh, có kinh nghiệm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xin-giong/chuong-1.html.]

Tim tôi đập thình thịch. Cái ý nghĩ điên rồ đó... Bà nhìn tôi, ánh mắt liếc về phía chồng tôi đang ngồi xem tivi ở phòng khách.

- Con La Phù nó bảo... nó thấy thằng Tùng nhà mình được đấy. Ngoại hình sáng sủa, công việc ổn định. Muốn... muốn xin giống của nó.

Tôi sững sờ, tưởng mình vừa nghe phải chuyện ma quỷ.

- Mẹ... mẹ nói cái gì cơ? Xin giống của chồng con á? Là anh Tùng ấy hả?

- Chứ còn ai nữa?

- Sao cô ta không đi bệnh viện? Đấy là cách hợp pháp và an toàn nhất mà mẹ! Tinh trùng hiến tặng được sàng lọc kỹ lưỡng lắm.

Mẹ chồng xua tay như thể tôi đang nói chuyện vớ vẩn.

- Ôi dào, trên báo đầy ra đấy thôi. Bệnh viện này bệnh viện kia có đảm bảo hết đâu? Cứ người quen là chắc nhất. Biết rõ mặt mũi, gia cảnh rồi. Thằng Tùng nhà mình nó khỏe mạnh thế cơ mà.

- Nhưng... nhưng anh ấy có gia đình rồi mà mẹ! Tầng trên có ông chú độc thân khỏe mạnh đấy, tầng dưới có cậu em ngon zai đấy, sao không xin? Cứ nhằm vào chồng con làm gì?

Mẹ chồng trợn mắt nhìn tôi.

- Con nói cái gì lạ thế? Người có vợ rồi thì mới có kinh nghiệm chứ! Con ích kỷ vừa vừa thôi chứ, cùng là phụ nữ mà không biết đồng cảm cho nhau. Người ta chỉ xin mỗi đứa con thôi, có phải là đòi cướp chồng con đâu mà làm dữ!

Tôi c.h.ế.t lặng. Đồng cảm? Với cái suy nghĩ điên rồ này sao?

Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi quay phắt lại nhìn chồng mình đang im lặng ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào màn hình tivi, như thể không hề nghe thấy cuộc trò chuyện này, như thể mọi chuyện đang diễn ra không liên quan gì đến mình.

- Anh Tùng!

Tôi gọi, giọng hơi run run. Anh ấy khẽ giật mình, quay lại nhìn tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm một tia sáng nào đó. Một sự phản đối, một lời bênh vực, một thái độ kiên quyết từ chối cái đề nghị quái gở này.

- Anh... anh thấy chuyện này thế nào?

Tùng nhìn mẹ, nhìn tôi, rồi lại nhìn đi chỗ khác. Anh ậm ừ, giọng nhỏ xíu.

- Thì... thì mẹ bảo sao thì...

Tôi như rơi xuống vực sâu. Thì mẹ bảo sao thì sao? Lòng tôi lạnh giá như bị ai đó tạt một gáo nước đá. Niềm tin bao lâu nay sụp đổ. Cái sự nhu nhược này… chả nhẽ anh ta cũng có ý đó?

Tôi đứng c.h.ế.t trân, nhìn người chồng mà tôi yêu thương và người mẹ chồng mà tôi từng tôn trọng, và cảm thấy một quyết định quan trọng đang dần hình thành trong đầu.

Loading...