Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xin giống - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:23:42
Lượt xem: 3,426

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

La Phù chắc chắn đã nhận ra điều gì đó không ổn, dù mẹ con họ có nói với cô ta hay không.

Tôi khóa chặt cửa phòng, nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại nóng của đơn vị phòng chống tội phạm buôn người. Tay run run gõ số.

- Alo, tôi cần trình báo một vụ việc khẩn cấp liên quan đến buôn người...

Tôi kể lại mọi chuyện một cách mạch lạc nhất có thể, cung cấp những thông tin tôi có về La Phù, địa chỉ căn hộ, và những bằng chứng tôi đã thu thập. Phía cảnh sát lắng nghe cẩn thận, giọng nói chuyên nghiệp nhưng đầy vẻ nghiêm trọng. Họ hướng dẫn tôi giữ bình tĩnh, không để La Phù phát hiện tôi đã liên lạc với họ, và sẽ cử người đến xác minh.

Tôi biết, chỉ tố cáo thôi chưa đủ. Tôi cần tạo ra một tình huống để La Phù bộc lộ bản chất thật của mình, đặc biệt là trước mặt mẹ chồng và anh Tùng, những người vẫn còn mù quáng.

Kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu tôi. Tôi sẽ dùng chính cái cớ "xin giống" của cô ta.

Tôi mở cửa phòng, bước ra ngoài. Mẹ chồng vẫn ngồi đó, mặt nặng như chì. Tùng lúng túng nhìn tôi.

Mẹ chồng nhếch mép.

- Còn muốn gì nữa? Mày điên rồi!

- Con không điên.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, rồi sang anh Tùng.

- Có lẽ... con đã hơi ích kỷ thật.

Mẹ chồng hơi bất ngờ, lông mày nhướn lên. Tùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi.

- Em... em nói thật sao?

Tùng hỏi, giọng đầy vẻ không chắc chắn.

- Vâng. Em... muốn gặp cô La Phù. Nói chuyện lại về chuyện đó.

Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, diễn thật đạt.

Mẹ chồng lập tức vui ra mặt.

- Thấy chưa! Mẹ đã bảo mà! Cùng là phụ nữ phải hiểu nhau chứ! Để mẹ gọi con bé lên ngay!

Bà vội vàng lấy điện thoại, gọi cho La Phù, giọng đầy vẻ đắc thắng.

- La Phù à, cháu lên đây ngay nhé. Cái Hà nó suy nghĩ lại rồi. Nó muốn nói chuyện với cháu về chuyện hôm qua.

Tôi đứng đó, cảm giác ghê tởm dâng lên. Mẹ chồng vẫn vui vẻ như không có chuyện gì, không biết rằng bà đang đưa chính mình và con trai vào miệng cọp.

Chỉ vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Mẹ chồng nhanh nhẹn ra mở cửa.

La Phù đứng đó, vẫn vẻ ngoài nhỏ nhẹ, đáng thương, nở nụ cười hiền lành. Nhưng tôi để ý, ánh mắt cô ta quét nhanh một vòng quanh phòng khách, đầy vẻ cảnh giác.

- Cháu chào bác, chào em. Bác gọi cháu có việc gì thế ạ?

Giọng nói vẫn ngọt ngào, nhỏ nhẹ.

- Ôi, may quá cháu lên rồi! Ngồi đi, ngồi đi! Cái Hà. nhà bác nó hiểu chuyện ra rồi. Nó muốn nói chuyện với cháu đây này.

Mẹ chồng kéo tay La Phù vào nhà, vẻ mặt rạng rỡ.

La Phù nhìn tôi, nụ cười vẫn giữ trên môi, nhưng ánh mắt hơi nheo lại.

- em. có gì muốn nói với chị ạ?

Tôi hít một hơi sâu. Giờ là lúc.

- Vâng. Em muốn nói chuyện riêng với chị một lát được không ạ?

La Phù hơi ngạc nhiên, nhìn sang mẹ chồng tôi.

- Em nói với bác cũng được mà. Bác với chị thân thiết như người nhà cả rồi.

- Không. Chuyện này... hơi tế nhị. Chỉ hai người thôi.

Tôi kiên quyết. Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào cô ta, cố gắng truyền tải sự cảnh giác.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

La Phù im lặng một lát, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng rồi cô ta gật đầu.

- Được. Thế mình ra ban công nói chuyện nhé? Ở ngoài đó thoáng hơn.

"Ra ban công?" Ánh mắt tôi liếc nhanh ra phía ban công. Khá vắng vẻ. Có bẫy không? Tôi do dự một thoáng. Nhưng rồi tôi nghĩ, cảnh sát đang trên đường đến. Mình phải kéo dài thời gian và giữ cô ta ở đây.

- Được. Ra ban công đi chị.

Tôi nói, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Tôi và La Phù bước ra ban công, âm thầm bật máy ghi âm. Gió thổi nhè nhẹ. La Phù đứng quay lưng vào nhà, đối diện với tôi. Ánh mắt cô ta không còn vẻ hiền lành ban đầu nữa. Nó lạnh lùng và sắc bén.

- Cô muốn nói gì? Đừng phí thời gian của tôi.

Giọng nói này... chính là giọng tôi nghe lỏm được hôm trước. Lạnh lẽo, tàn nhẫn. Vỏ bọc đã bị dỡ xuống.

- Tôi... tôi muốn hỏi chị... cái danh sách đó là sao?

Tôi nói, giọng hơi run.

Mắt La Phù mở lớn, nhưng chỉ trong tích tắc.

- Danh sách nào? Cô đang nói gì vậy?

- Đừng giả vờ nữa. Tôi biết hết rồi. Cái vụ 'xin giống', những giao dịch ngân hàng, những tin nhắn mã hóa... Chị là kẻ buôn người, đúng không? Cái danh sách 'đối tượng' đó có tên chồng và mẹ chồng tôi trong đó!

Vẻ mặt La Phù thay đổi hoàn toàn. Nụ cười tắt ngúm. Ánh mắt trở nên độc địa.

- Mày... mày đã vào máy tính của tao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xin-giong/chuong-6.html.]

- Đúng vậy. Tôi có bằng chứng rồi. Tất cả mọi thứ.

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, dù chân đang run lẩy bẩy.

La Phù cười khẩy một tiếng, tiếng cười lạnh lẽo như kim loại va vào nhau.

- Tưởng mày chỉ là con đàn bà ghen tuông vớ vẩn. Không ngờ... cũng có chút bản lĩnh đấy. Nhưng tiếc là mày quá ngu. Biết quá nhiều thì không sống được lâu đâu. Giết mày xong mẹ con họ tao sẽ bán, ngôi nhà và mọi thứ của mày sẽ là của tao.

Cô ta tiến lại gần tôi một bước, ánh mắt đầy sát khí. Tay phải của cô ta đưa nhẹ vào trong túi áo.

- Chị định làm gì? Định g.i.ế.c tôi sao?

Tôi lùi lại một bước, lưng chạm vào lan can ban công.

- Giết? Không cần bẩn tay. Chỉ cần đẩy mày xuống dưới thôi. Trông giống như tai nạn, tự tử vì trầm cảm sau khi đòi ly hôn chồng. Khá hợp lý đấy nhỉ?

La Phù nhếch mép, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.

- Tao đã nói rồi, mày không nên biết quá nhiều. Đáng lẽ mày nên ngoan ngoãn ly hôn rồi cút đi mới phải.

Cô ta đưa tay ra, định nắm lấy cánh tay tôi.

- Dừng lại!

Tiếng Tùng đột ngột vang lên. Anh ta và mẹ chồng tôi đứng ở cửa ra ban công, vẻ mặt tái mét, mắt mở to bàng hoàng. Họ đã nghe hết.

La Phù khựng lại, quay phắt ra nhìn họ.

- Các người...

- Mày... mày nói cái gì?! Bán... bán Tùng và tao?!

Mẹ chồng lảo đảo, giọng lạc đi vì sợ hãi.

La Phù thấy bị lộ tẩy, không thèm che giấu nữa. Cô ta cười phá lên, tiếng cười điên loạn và ghê rợn.

- Phải! Bán đấy! Cái thằng con trai ngu của bà, với cái vỏ bọc ổn định kia, bán được giá kha khá đấy! Còn bà... hơi già rồi, nhưng cũng còn 'giá trị sử dụng' khác! Đáng lẽ xong xuôi hết rồi, tại con ranh này xen vào!

Cô ta chỉ vào tôi, ánh mắt đầy căm hận.

- Hà nói thật sao?

Tùng lắp bắp, nhìn La Phù, rồi nhìn tôi, khuôn mặt trắng bệch.

- Tất nhiên là thật!

Tôi nói, giọng kiên định.

- Anh chỉ là cừu thôi!

Tôi đưa điện thoại ra, màn hình đang hiển thị ghi âm.

Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên từ dưới sân chung cư.

La Phù biến sắc. Cô ta biết mình đã bị gài bẫy. Nhanh như cắt, cô ta định lao về phía cửa thoát thân.

Nhưng cửa đã bị chặn lại.

Đội cảnh sát đặc nhiệm xông vào căn hộ, nhanh chóng khống chế La Phù đang chống cự điên cuồng. Cô ta gào thét, mắng chửi, hoàn toàn lột bỏ cái vẻ ngoài hiền lành đáng thương.

Mẹ chồng và Tùng đứng như trời trồng ở ban công, chứng kiến tất cả. Khuôn mặt họ đờ đẫn, bàng hoàng, sợ hãi, và cả sự xấu hổ tột cùng. Họ nhìn La Phù bị còng tay dẫn đi, rồi nhìn sang tôi, người mà họ vừa mắng mỏ, xua đuổi, không tin tưởng. Người vừa cứu mạng họ.

Sự im lặng bao trùm căn hộ. Chỉ còn tiếng còi xe cảnh sát nhỏ dần phía dưới và tiếng thở hổn hển của ba chúng tôi.

Tôi nhìn mẹ chồng, nhìn anh Tùng. Không còn giận dữ nữa. Chỉ còn sự mệt mỏi và lạnh lẽo. Họ suýt bị bán đi. Kết cục cho sự cả tin và nhu nhược của họ. Thật đáng đời.

Nhưng tôi không cảm thấy hả hê. Chỉ thấy trống rỗng.

Tôi quay người lại, bước ra khỏi ban công, vào phòng khách. Tôi không nói gì. Anh Tùng và mẹ chồng cũng không nói gì. Họ vẫn đứng đó, như những pho tượng.

Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, thu dọn đồ đạc. Quần áo, sách vở, những thứ cá nhân của tôi. Không có gì nhiều nhặn. Tôi không cần gì từ nơi này nữa.

Khi xách vali bước ra cửa, Tùng đột ngột lên tiếng.

- Hà... Em đi thật sao?

Tôi dừng lại, không quay đầu.

- Vâng. Tôi đi đây.

- Anh... anh xin lỗi. Anh... anh không biết...

- Anh không cần xin lỗi.

Tôi nói, giọng dứt khoát.

- tôi đã nói rồi. Vấn đề không phải là cô ta. Vấn đề là các người. Tâm lý lệch lạc... tôi không thể sống với điều đó được nữa.

Mẹ chồng tôi vẫn im lặng, ngồi sụp xuống ghế, vẻ mặt thất thần.

- Em... đi đâu?

Anh Tùng hỏi.

- Đi đến nơi tôi thuộc về. Nơi tôi được tôn trọng. Nơi tôi được tin tưởng.

Tôi không đợi họ nói thêm gì nữa. Mở cửa, tôi bước ra ngoài. Đóng nhẹ cửa lại phía sau. m thanh đó như tiếng kết thúc của một chương đời.

Bước đi trên hành lang chung cư quen thuộc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Nỗi sợ hãi đã tan biến. Nỗi buồn cũng đã lắng xuống. Chỉ còn lại sự giải thoát.

Tôi xuống thang máy, ra khỏi sảnh, bước ra con phố đông đúc. Ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt, ấm áp. Tôi hít một hơi thật sâu, mùi khói bụi và sự sống động của thành phố tràn ngập lồng n.g.ự.c khẽ mỉm cười, một nụ cười thực sự sau bao ngày căng thẳng.

Hướng mắt về phía trước, nơi con đường trải dài, tôi bước đi. Mạnh mẽ và tự chủ. Cuộc đời mới của tôi, bắt đầu từ đây.

Loading...