27.
Trương Vân Hoài thuyết phục . Hắn giam lỏng .
Hắn đúng là một lợi hại, tiếc đắc tội với Trung Dung Hầu, thậm chí cùng với cha , Trương Ngự sử, dâng tấu sớ đàn hặc An Hoài Cẩn mặt Bệ hạ.
An Hoài Cẩn giáng chức và điều quan ở ngoài Kinh Đô.
Dưới sự can thiệp của , quan Phủ Doãn chủ trì xét xử và nhanh chóng định tội cho Ngụy Đông Hà.
Quy trình cuối cùng vẫn .
Hắn dẫn , cùng với quan Chủ thẩm, đến nhà lao để gặp Ngụy Đông Hà.
Ta và Ngụy Đông Hà lớn lên cùng từ nhỏ, nhà mở tiệm gạo, nhà bán thịt.
Mẹ mất sớm, khi cha bận rộn buôn bán thời gian chăm sóc, thường xuyên ở nhà , cùng gặm xương lợn.
Cha trông dữ dằn, nhưng mỗi thấy đều ngô nghê: "Tiểu Xuân đến , đây, ăn nhiều thịt , con gái mập mạp một chút mới xinh."
Ông còn , lớn lên vợ cho Đông Hà nhà chúng nhé?
Trạm Én Đêm
Ta đảo mắt giữa ông và Ngụy Đông Hà, một cách rành mạch: "Không, cha con Đông Hà lớn lên sẽ như cha ."
Cha lập tức chút bối rối.
Lúc nhỏ lễ độ, Ngụy Đông Hà lớn lên, cũng hề giống cha .
Hắn luôn theo lưng , lấy đầu. Ta cũng quen bên cạnh, rời nửa bước.
thiếu niên của đang ở mắt , xích sắt trói chặt, đầy máu, mặt mũi biến dạng. Ta thể nhận nữa.
Ta thật sự nhận nữa.
Dây xích trói màu đen đỏ vì gỉ sét, dính đầy máu, gần như hằn sâu da thịt . Hắn chịu hết hình phạt, cúi gằm mặt, nhúc nhích, cứ như c.h.ế.t từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuan-den-som-mai/chap-16.html.]
Tên cai ngục dội một chậu nước.
Hắn cố gắng mở mắt , xuyên qua khuôn mặt biến dạng, ánh mắt dừng ở . Rồi khóe miệng động đậy, giọng đứt quãng.
Hắn đang : "Không quen, , tất cả đều là , g.i.ế.c ."
Ngụy Đông Hà thực nhát gan, nhưng từ nhỏ đến lớn, hễ chuyện gì liên quan đến , luôn sinh lòng dũng cảm vô hạn.
Giống như chống chiếc chân què, một đến Kinh Đô tìm , khoảnh khắc thấy , như một đứa trẻ.
Hắn : "Tiểu Xuân, vô dụng, ngươi bên cạnh sợ lắm, vốn định đến nha môn báo tin, nhưng trong rừng quá nhiều thổ phỉ, sợ quá, cẩn thận ngã xuống vách núi, gãy chân ... Có vô dụng ? Đợi đến khi lê lết cái chân què về trấn, thì còn gì nữa …"
Trong ký ức, thiếu niên của , còn sợ đau.
Khi cha đánh , luôn gào to. giờ đây, thương tích đầy , một một nhận hết tất cả tội .
Nhị công tử tỏ vẻ hài lòng, với vị quan Chủ thẩm: "Hắn nhận tội, thì ba ngày xử trảm , thành thế , cần dùng hình nữa."
Quan Chủ thẩm vội vàng .
Suốt quá trình, một lời nào, ánh mắt dán chặt Ngụy Đông Hà, mặt vô cảm.
họ , trong lòng đang chảy máu, chảy mủ, từ bên trong tan nát, từng chút một, tan hoang chịu nổi.
Trương Vân Hoài đưa rời , khi lưng, Ngụy Đông Hà cúi đầu, lờ mờ ngân nga một bài đồng dao: "... Giả gia tiểu nhi mười ba tuổi, vinh hoa phú quý ai sánh bằng. Có thể khiến gà chọi tranh thắng thua, áo lụa thêu hoa theo kiệu mềm. Cha c.h.ế.t ngoài ngàn dặm Trường An, phu sai vác đường kéo xe tang."
Bài đồng d.a.o , là bài mà Lý phu tử thích nhất.
Ngày xưa ở thư viện Thạnh Xuyên, mỗi phu tử dùng thước đánh, và Ngụy Đông Hà luôn cố tình chọc tức phu tử, ngân nga bài [Thần Kê Dao] ngay mặt, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Lý phu tử lúc nào cũng chúng học hành tử tế, tức đến râu ria dựng , mắt trợn tròn.
"Cha c.h.ế.t ngoài ngàn dặm Trường An, phu sai vác đường kéo xe tang." Ta thấy , Ngụy Đông Hà đang vĩnh biệt .
Hắn : "Tiểu Xuân, về nhà ."