XUÂN VỀ CHẦM CHẬM, DÂU XANH BIẾC PHỦ LỐI - 4

Cập nhật lúc: 2025-03-21 23:47:02
Lượt xem: 7,573

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nơi cái tên thật —Bình an, bình an, chỉ mong từ nay về thể sống yên , sóng gió.  

 

Gian nhà nhỏ phía dùng để ở, cửa dựng một bếp lò, còn căng thêm một mái che, xếp bốn chiếc bàn gỗ.  

 

Chỉ bán canh cá viên.  

 

*

 

Đối diện là một cửa tiệm tạp hóa, chủ quán là một vị đại thẩm góa chồng.  

 

Nhàn rỗi, bà thường sang trò chuyện cùng , nếu khách ăn quá đông, bà cũng giúp trông Bảo Nhi.  

 

Là một nhiệt tình, bụng.  

 

Cách đây hai con phố về phía tây một nhà chài, chuyên cung cấp cá tươi, giá cả cũng chăng.  

 

Cứ như , mỗi tháng khi trừ hết chi phí và sinh hoạt, vẫn thể để dành một ít. 

 

09

 

Những ngày tháng bình yên trôi qua đơn giản mà náo nhiệt, thời gian thấm thoát tựa bóng câu qua khe cửa.  

 

Bảo Nhi lớn lên giữa phố chợ suốt ba năm trời, giờ đây trở thành một nhóc con hoang dã sáu tuổi.  

 

Cả ngày quậy phá, trêu mèo đùa chó, chạy nhảy khắp nơi, chẳng mấy khi thấy bóng dáng.  

 

Ta thường thời gian trông chừng thằng bé, chỉ thể mặc kệ để nó chơi quanh quẩn trong hẻm. Đợi vài hôm nữa sẽ đưa học chữ.  

 

*

 

Sáng sớm, bày hàng mấy vị lão hán mới thành và vài thực khách chờ ca ghé qua ăn sáng.  

 

hỏi:  

 

"Nghe một vị tướng quân từ ngoài thành đến, hôm nay sẽ ngang qua đây, thật giả ?"  

 

Lão hán nọ húp một ngụm canh nóng, thoả mãn gật đầu:  

 

"Là thật, tận mắt thấy! Con ngựa oai phong lắm, hai vị tướng quân cũng uy vũ lắm cơ!"  

 

Bảo Nhi ở góc bàn họ bàn tán, càng càng hứng thú.  

 

Cuối cùng chẳng thể nhịn nữa, nó nằng nặc kéo xem.  

 

Mấy thực khách đang ăn bảo cứ yên tâm mà cùng nó.  

 

*

 

Con đường vốn chẳng rộng rãi, thêm đám đông tụ tập xem náo nhiệt, chen chúc thành một khối.  

 

Ta và Bảo Nhi chỉ thể tít tận cuối hàng.  

 

Từ xa, thể trông thấy hai —một già, một trẻ—mặc giáp sắt, bên hông đeo bảo đao Huyền Hổ, cưỡi ngựa chiến băng qua phố.  

 

Oai phong lẫm liệt, phong thái hiên ngang, thực khiến trầm trồ.  

 

"Nương, phía xem !"  

 

Bảo Nhi lôi kéo len lỏi giữa dòng , vòng phía khi hai vị tướng quân rời thành.  

 

Ta chỉ lo theo sát thằng bé, thật sự mấy hứng thú với cảnh tượng .  

 

Mãi đến khi vô tình ngước mắt lên, liền sững sờ khựng .  

 

Vị tướng trẻ tuổi , tuy khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ngũ quan giống Nhị công tử—Tống Thanh—đến mười phần.  

 

Chỉ là… khí chất của khác xa Tống Thanh năm đó.  

 

Hắn đen ít, cũng gầy hơn nhiều.  

 

thiên hạ rộng lớn, dung mạo tương tự hiếm.  

 

Ta vội thu suy nghĩ, dám nghĩ nhiều.  

 

Mãi đến khi bóng họ khuất xa, mới hồn trở .  

 

"Nương ơi! Con cũng tướng quân! Cưỡi ngựa lớn, đeo đao thật to!"  

 

Ta đè nén tâm tình xao động, dắt Bảo Nhi về quán.  

 

"Muốn tướng quân thì thôi, nhưng chữ . Nếu , ngay cả quân báo cũng nổi, tướng?"  

 

"Vậy con học chữ!"  

 

Ta mỉm gật đầu:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuan-ve-cham-cham-dau-xanh-biec-phu-loi/4.html.]

 

"Được, hai hôm nữa nương đưa con đến trường học."  

 

Nghe , mắt Bảo Nhi sáng rực, vui sướng nhảy nhót lung tung.  

 

Thằng bé vốn thông minh, nếu xảy chuyện , đáng lẽ khai tâm học chữ từ năm ba tuổi.  

 

Bây giờ sắp lên bảy mà vẫn bao nhiêu chữ lớn.  

 

Vì giấy bút mực nghiên đối với dân thường mà hề rẻ, đó là một khoản chi tiêu nhỏ.  

 

Ta âm thầm tính toán tiền dành dụm trong những năm qua, cũng đến lúc để Bảo Nhi đến trường .  

 

Chồng của  Lan tỷ tỷ nhà bên việc trong một trường tư thục ở trấn , thể nhờ cậy .  

 

Nghe nhắc đến chuyện , Lan tỷ sảng khoái đáp ngay:  

 

"Tối nay sẽ với một tiếng, cứ yên tâm, chuyện khó ."  

 

"Nếu thành công, mời tỷ ăn một bữa."  

 

Lan tỷ lớn, vỗ vai :  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Thế thì nhất định chặt c.h.é.m ngươi một phen !" 

 

10

 

"Bà chủ Tang, cho hai bát canh cá viên, phần của như cũ, phần còn đừng bỏ hành."  

 

"Được , chờ một lát."  

 

Ta lau sạch bột mì dính tay, đưa tay nhận lấy hộp cơm từ vị khách quen.  

 

Người tên là Dương Hoài, hình như là quân thủ của Thanh Dương thành.  

 

Vừa đếm viên cá thả nồi nước sôi, thuận miệng hỏi han:  

 

"Dương tiểu ca hôm nay ăn xong hẵng ?"  

 

"Hầy, sáng nay dậy trễ hai khắc, kịp ăn ."  

 

"Mà cá viên nhà cô ngon thật, từ xa tới, mang một phần về cho nếm thử."  

 

Hắn liếc mắt quanh quán, hỏi:  

 

"Bà chủ Tang, tiểu tử nhà cô ? Ta thấy nó ."  

 

Nhắc đến tên nhóc quậy phá , bực buồn .  

 

"Chắc chạy chơi ."  

 

Ta múc canh cá viên hộp, đưa cho Dương tiểu ca. Hắn nhận lấy thật gọn gàng, dứt khoát buông một câu:  

 

"Làm việc nhé, đây."  

 

Nói xong liền xoay leo lên con ngựa cao lớn cửa, phóng như bay.  

 

Lan tỷ tủm tỉm:  

 

" là vội vã chạy đổi ca trực ."  

 

*

 

Buổi sáng khách đông, chẳng mấy chốc qua thêm nửa canh giờ.  

 

Ta chỗ cá viên còn sắp cạn đáy, trong lòng lo lắng thôi.  

 

Không lẽ Lý tiểu ca giao cá hôm nay cũng ngủ quên ?  

 

Ta nhờ Lan tỷ trông hộ quán, định ngoài tìm .  

 

Vừa rẽ đầu phố, liền thấy một hán tử cường tráng đang vác một giỏ cá lớn về phía .  

 

Nhìn thấy , nhe răng :  

 

"Đợi sốt ruột lắm ?"  

 

Ta gật đầu, thấy mồ hôi ướt đẫm trán, liền hỏi:  

 

"Sao đẩy xe?"  

 

"Xe hôm nay hỏng . Sợ cần gấp, vội vã mang đến đây luôn."  

 

Ta vẫy quán.  

 

Loading...