Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:19:13
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ý nghĩ đầu tiên của Hoắc Tư Thần chính là: Cậu ta có bạn trai?
Ý nghĩ thứ hai mới là kéo tay cậu ra, kéo giãn khoảng cách với cậu, sau đó còn muốn nói đạo lí với cậu: “Cậu Tiết, cậu nhìn cho kĩ, tôi không phải bạn trai cậu, hơn nữa, cậu đi nhầm phòng rồi.”
Tiết Cố Ngôn lại ôm chặt cánh tay anh: “Ngủ đi, tôi mệt lắm, đừng làm loạn nữa mà.”
Hoắc Tư Thần nhìn đồng hồ trước mắt, còn bốn giờ nữa anh phải ra sân bay, không nên lãng phí thời gian vào con ma men này nữa.
Nhàn cư vi bất thiện
Vì thế, anh cố nhẫn nhịn mùi rượu trên người cậu, tha cậu về giường, sau đó đóng cửa lại, co quắp nằm trên sofa.
Trong quá khứ, Hoắc Tư Thần chưa từng ở cùng phòng với bất cứ ai khác, theo lí mà nói, không nên dễ chìm vào giấc ngủ như vậy.
Nhưng không biết vì sao, anh lại lập tức ngủ say.
Hoắc Tư Thần bị Tiết Cố Ngôn làm tỉnh.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đang ngồi trên người cậu. Mà hai tay anh bị cậu trói lại bằng caravat.
Hoắc Tư Thần vĩnh viễn không quên được hình ảnh khí đó.
Anh như bị bỏ vào lò nướng, mà Tiết Cố Ngôn lại như một đầm nước mát lạnh, hút hồn.
…
Tiết Cố Ngôn thấy sắc mặt Hoắc Tư Thần ngày càng đen, ý thức được chuyện này có lẽ không dễ dàng gì.
Có lẽ bọn họ thật sự ngủ cùng nhau, nhưng đã qua hai năm, không chỉ cậu không nhớ gì, căn bản lần đó cậu cũng không có cảm giác gì.
Mạc danh kì diệu đội một cái nồi lớn như vậy, thật sự rất mệt.
Nhưng cậu nhớ tới cuộc sống hôn nhân của mình và Hoắc Tư Thần sau này, trong lòng run sợ.
Cậu phải hoàn toàn phân rõ giới hạn với Hoắc Tư Thần mới được.
“Thứ cho tôi nói thẳng, nếu anh thật sự không thể cưới một người khác, kì thật còn có một con đường khác, đó là cô độc sống nốt quãng đời còn lại mà.” Tiết Cố Ngôn kéo khoé miệng, “Dù gì thì gì, hôn nhân này tôi không thể kết.”
Bàn tay buông thõng bên người của Hoắc Tư Thần khẽ siết lại, “Cho tôi một lí do thuyết phục.”
Tiết Cố Ngôn hít một hơi thật sâu: “Thật xin lỗi, tôi theo đạo Thiên Chúa. Chuyện của chúng ta, Chúa Jesu và Thích Ca Mâu Ni không đồng ý đâu!”
16
Cậu vừa nói xong, phòng khách vốn đã im lặng lại càng thêm tịch mịch.
Thời điểm Tiết Cố Ngôn nói dối chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt người khác, cho nên, trước khi cậu nói, liền liếc ra chỗ khác.
Nói thật, tình cảnh hiện tại có chút kì quái.
Cậu đang vận một thân Tây trang màu trắng, Hoắc Tư Thần vẫn mặc bộ Tây trang đen thẳng thớm giống lúc ở hôn lễ, mà Ôn Tử Chiêu và Triệu Trì cũng đang mặc Tây trang đen.
Nhìn kiểu gì cũng giống hai người họ bỏ trốn cùng nhau, đi tìm hai người làm chứng, lén tổ chức hôn lễ.
Tiết Cố Ngôn mệt mỏi, Tây trang này nóng quá, cậu phải lập tức cởi ra mới được.
Cho nên, cậu không để ý đến vẻ mặt của những người còn lại, xoay người lên phòng cho khách ở lầu hai, vừa đi vừa nói: “Ôn Tử Chiêu, mua giúp tôi mấy bộ đồ mới đi. Còn nữa, tối nay tôi phải ra ngoài chơi.”
Cậu vừa dứt lời, Hoắc Tư Thần hơi nghiêng người, thản nhiên nhìn Ôn Tử Chiêu.
Ôn Tử Chiêu lập tức giải thích: “Là như này… Tôi nợ cậu ấy tiền, cho nên cậu ấy coi tôi thành người giúp việc mà sai bảo, tôi và cậu ấy thật sự không hề có gì cả!”
Sau đó, cậu ta thầm mắng Tiết Cố Ngôn: Cậu muốn c.h.ế.t thì kệ cậu, đừng kéo tôi theo chứ!!!
Hoắc Tư Thần vẫn không nói gì, chỉ liếc nhìn Triệu Trì một cái.
Triệu Trì lập tức lấy một xâu chìa khóa đưa cho Ôn Tử Chiêu: “Tổng Giám đốc có một căn biệt thự ở Sơn Vân. Thời gian này cậu Tiết ở nhờ trong nhà của ngài, vậy ngài có thể chuyển tới Sơn Vân ở. Tất cả các chi phí sẽ do Tổng Giám đốc phụ trách.”
Ôn Tử Chiêu sửng sốt: “Cái này… Vì sao?”
Triệu Trì cố ý nói to: “Hôn ước không hề bị huỷ, cậu Tiết vẫn là hôn phu của Tổng Giám đốc, ngài ấy chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cậu Tiết là lẽ đương nhiên.”
Tiết Cố Ngôn muốn giả vờ mình không nghe thấy, nhưng khi bước tới bậc thang cuối cùng vẫn khựng lại một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-11.html.]
Sau đó, cậu không quay đầu, đi thẳng vào phòng.
Đóng cửa lại, cậu dựa vào cửa, thở ra một hơi thật dài.
Hoắc Tư Thần đúng là điên rồi, cậu đã nói hết nước hết cái, thế mà anh ta vẫn thờ ơ, còn muốn chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cậu?
Không phải chỉ là ngủ một lần thôi sao, tại sao nhất định phải là cậu chứ?
Nếu Hoắc Tư Thần thực sự thích cậu, vậy thì cậu có thể suy nghĩ một chút.
Nhưng cậu đã chứng kiến bi kịch hôn nhân của hai người, sau tám năm, anh ta chưa từng thích cậu, chuyện kết hôn này căn bản không thể đồng ý!
Hoắc Tinh Thần là một tên đầu gỗ không có tình cảm!
Có một khoảnh khắc, Tiết Cố Ngôn thật sự hi vọng Hoắc Tư Thần có thể giống một người đàn ông khác, bất kì người đàn ông nào có thể chấm dứt chuyện này dễ dàng.
Hơn nữa, so ra, linh hồn bên trong cơ thể cậu hiện tại chẳng phải chỉ mới hai mươi tuổi, không phải càng không chịu nói lí lẽ sao?
Cậu vô cớ mất đi lần đầu tiên của mình, lại còn… cái gì cũng không nhớ!
Tiết Cố Ngôn cởi áo vest, lại tháo mấy cúc áo sơ mi, sau đó liền nằm ngửa trên giường, cảm giác toàn thân mệt mỏi.
Điện thoại rung lên không biết lần thứ bao nhiêu, nhưng cậu vẫn hoàn toàn không có ý định nghe máy như trước.
Vài giây sau, trên màn hình lại hiện lên hàng loạt tin nhắn, tất cả đến từ một người - Cha cậu, Tiết Tùng Niên.
Tiết Cố Ngôn mệt mỏi nằm trên giường, bất tri bất giác ngủ mất. Không chỉ bởi vì vừa đào hôn, mà còn bởi trước khi chạy trốn, cậu vẫn đang ba mươi tuổi, đang cùng Hoắc Tư Thần trải qua một cuộc “thi bơi”, sau đó “ch/ết đuối”.
Nếu sớm biết “ch/ết” là có thể xuyên qua, cậu đã sớm nhảy xuống nước biển mênh m.ô.n.g rồi.
Nếu có thể trở lại thời điểm cậu hai mươi tuổi thì thật tốt.
Tiết Cố Ngôn trước khi tiếp tục ngủ đột nhiên mở to mắt.
Nếu “gần ch/ết” là có thể xuyên qua, như vậy có phải cậu vẫn còn cơ hội trở về thời điểm ban đầu?
Nếu không… thử một lần nữa?
17
Tiết Cố Ngôn ngồi bật dậy, tự hỏi chuyện này có khả thi không.
Cậu cũng không muốn mình xuyên không được mà lại tự mình tìm ch/ết.
Khi cậu còn đang thất thần, cửa phòng bị người bên ngoài gõ vang.
Bên ngoài truyền đến một giọng nam trẻ tuổi: “Cậu Tiết, tôi được Hoắc tiên sinh phái tới chăm sóc ngài. Hoắc tiên sinh dặn tôi mang quần áo để ngài thay đồ, ngài có tiện ra lấy đồ không?”
Tiết Cố Ngôn đứng dậy, cũng lười cài lại cúc áo, dù sao cũng đều là nam, cứ như vậy mở cửa ra.
Ngoài cửa là người vừa lên tiếng, còn có thêm gương mặt lãnh đạm của Hoắc Tư Thần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên Hoắc Tư Thần cũng không nghĩ tới Tiết Cố Ngôn ăn mặc như vậy mà ra ngoài, có chút sửng sốt.
Tiết Cố Ngôn phục hồi tinh thần, đồng thời muốn đóng cửa lại.
Nhưng nghĩ tới Hoắc Tư Thần, có kinh nghiệm khi trước, cậu biết làm thế nào để Hoắc Tư Thần mất hứng.
Vì thế, cậu khẽ dựa vào khung cửa, hơi nhướng mày: “Tất cả đều là đàn ông, cũng không phải anh chưa từng nhìn qua, đỏ mặt cái gì? Hay là anh muốn ôn tập lại cảm giác đó một chút?”
Hoắc Tư Thần không nói một lời, trực tiếp xoay người đi xuống lầu.
Cậu nam sinh đứng phía sau lúc này mới lộ ra, có lẽ cậu ta ngại, hai tay cầm quần áo đưa cho Tiết Cố Ngôn, sau đó cũng lập tức chạy mất.
Khi xuống tới bậc cuối cùng, cậu ta còn không quên hét lớn: “Cậu Tiết, buổi tối nếu ngài muốn ăn gì thì cứ nói cho tôi.”
Ý cười của Tiết Cố Ngôn lập tức biết mất.
Xong đời, nói không chừng cậu thiếu niên kia đang nghĩ tình cảm của cậu và Hoắc Tư Thần thật tốt cũng không chừng!