Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:24:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ý tưởng này vừa nảy ra đã bị Hoắc Tư Thần gạt đi, sao có thể chứ. 

 

Ngay khi anh ngẩn người vài giây, hình dáng Tiết Cố Ngôn trước mắt đã biến mất. 

 

“Tiết Cố Ngôn?” Anh đi theo cầu thang xuống tầng hầm ngầm.

 

Tiết Cố Ngôn không bật đèn, khắp nơi chỉ có một mảng tối om. 

 

Anh không thể tìm thấy vị trí của cậu, chỉ có thể lần mò trong bóng tối, cố tìm công tắc đèn. 

 

Không ngờ vừa bước tới bậc thang cuối cùng, anh bị người ta đè lên tường. 

 

Hơi thở ấm áp của Tiết Cố Ngôn phả vào xương quai xanh anh, giọng nói như dụ dỗ: “Hoắc Tư Thần, tôi có thể trở thành ý niệm của anh không?”

 

Hầu kết Hoắc Tư Thần khẽ giật, nhưng không nói chuyện. 

 

Anh nhận ra giọng nói của cậu không giống ban nãy, cậu tỉnh rượu rồi.

 

Cậu đang nghiêm túc.

 

Tiết Cố Ngôn dường như cũng không để ý anh có trả lời hay không, như tự nói với bản thân: “Không thể lặp lại sai lầm thêm lần nữa, giẫm lên vết xe đổ chỉ có kết quả vạn kiếp bất phục là thôi… Nếu anh không thích tôi, không yêu tôi, vậy tôi nhất định không gả cho anh.” 

 

Lặp lại sai lầm? 

 

Lại xuất hiện rồi, loại cảm giác này khiến người ta không thể phân định. 

 

Hoắc Tư Thần điều chỉnh hô hấp: “Cậu nói giẫm lên vết xe đổ, là có ý gì?” 

 

Tiết Cố Ngôn cười khé: “Anh không cần biết.”

 

Nói xong, cậu buông bàn tay đang vòng qua cổ Hoắc Tư Thần, lùi từng bước về phía sau, trong bóng tối, tùy tiện lấy ra một chai rượu, sau đó chuẩn xác tìm được dụng cụ mở nút chai, mở rượu ra. 

 

Thấy cậu ngửa đầu muốn uống, Hoắc Tư Thần cản: “Cậu không thể uống nữa.” 

 

Tiết Cố Ngôn đẩy tay anh ra, “Hoắc Tư Thần, vì sao anh muốn quản tôi? Là vì quy tắc của Đức Phật của anh bảo người ta không được làm như vậy, hay vì chú Tiết của anh nói tôi không được làm? Đó là giới luật của anh, không phải của tôi. Nếu có một ngày, giới luật của anh biến thành tôi, anh lấy tôi làm luật, thì anh mới có tư cách quản tôi.” 

 

Chưa từng có người nào dám đưa ra yêu cầu như vậy cho Hoắc Tư Thần. 

 

Lấy cậu làm luật? 

 

Hoắc Tư Thần mím môi. 

 

Tiết Cố Ngôn ngẩng đầu uống một hơi hơn nửa chai rượu, sau đó, quẳng chai rượu lên bàn, “Hoắc Tư Thần, tôi quyết định sẽ đi du học.” 

 

24

 

Cậu nói xong, hầm rượu rơi vào im lặng. 

 

Bởi vì không bật đèn, Hoắc Tư Thần không thấy rõ nét mặt Tiết Cố Ngôn. 

 

Nhưng anh nghe ra một chút ưu thương trong giọng nói thản nhiên của cậu. 

 

“Vì sao?” 

 

Tiết Cố Ngôn tự giễu kéo khoé miệng: “Anh cũng không tin phải không? Nói thật, đến chính tôi còn không tin có ngày mình sẽ nói những lời này. Chỉ là hôm nay tôi gặp Giang Tuân, thấy cậu ta vì học phí mà không tiếc bước vào con đường này. Rất nhiều chuyện cậu ta bất lực, nhưng khoản học phí kia, với chúng ta, chẳng qua chỉ là chút tiền cơm… Nhưng tôi rất hâm mộ cậu ta, bởi vì cậu ấy có mục tiêu, có giấc mộng của riêng mình. Cậu ta biết cậu ta muốn làm gì. Mà tôi, không hề có mục tiêu.” 

 

Tiết Cố Ngôn trải qua hai mươi năm cuộc đời vô ưu vô lo. 

 

Kì thật ban đầu cậu cũng không phải một “thanh niên bất lương” như vậy, chỉ là muốn cha chú ý tới mình nhiều một chút. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-16.html.]

Nhưng dù cậu làm loạn thế nào, Tiết Tùng Niên cũng chỉ mặc kệ, dần dần trở thành cậu đi đua xe bạt mạng, đi chơi qua đêm ở quán bar không về. 

 

Cậu như ý nguyện, khiến ông già nhà mình không thể không chú ý tới mình, nhưng cũng trở thành tên “phá gia chi tử” trong miệng người khác. 

 

Nhưng cậu có từng làm gì sai sao? Cậu chưa từng dùng quyền thế bắt nạt kẻ khác, càng không làm điều gì trái pháp luật. 

 

Hoắc Tư Thần là người đầu tiên cậu thích, là mối tình đầu của cậu. 

 

Chẳng qua, những lời này không cần phải nói ra, bởi vì ai ngã lòng trước, kẻ đó thua.

 

Tiết Cố Ngôn hít một hơi thật sâu, cố áp chế nước mắt đang dâng lên: “Tôi phải đi tìm mục tiêu của đời mình, cuộc đời của Tiết Cố Ngôn này, tuyệt đối không thể chỉ có một con đường duy nhất là kết hôn với anh rồi lại tiếp tục phóng túng một đời. Tôi là Tiết Cố Ngôn, là chính mình, không phải người phụ thuộc của bất kì ai.” 

 

Hoắc Tư Thần chỉ lẳng lặng nghe, chưa từng ngắt lời cậu. 

 

Qua thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Nếu đây là chuyện cậu muốn làm, vậy hãy thực hiện đi, cậu vốn chưa bao giờ để ý đến ánh mắt người ngoài mà.”

 

Tiết Cố Ngôn khẽ run, tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, “Còn hôn ước giữa hai nhà…” 

 

“Tiết Cố Ngôn, lời cậu vừa nói tôi đã nghe, cũng nhớ kĩ.” Hoắc Tư Thần tiến lên, vươn tay muốn chạm vào tay cậu, nhưng cánh tay đưa ra lại khựng lại giữa không trung, cuối cùng thu lại: “Tôi từng coi hôn ước này trở thành một nhiệm vụ cần hoàn thành trong cuộc đời, nhưng cậu đã khiến tôi nhận ra, như vậy là không đúng. Tôi không biết thế nào là lấy cậu làm giới luật, cũng không biết chuyện này có xung đột với ý niệm của tôi không, nên khi cậu muốn đi tìm mục tiêu của nhân sinh mình… cũng là cho tôi một cơ hội. Hôn lễ sẽ được hoãn lại, tôi sẽ xử lí tất cả, cậu không cần bận tâm.”

 

Ôn Tử Chiêu nói đúng. Vì sao anh không thử thích Tiết Cố Ngôn chứ? 

 

Cho dù bắt đầu của mọi chuyện là ngoài ý muốn, nhưng kết quả có thể thay đổi. 

 

Hơn nữa… Hoắc Tư Thần có cảm giác, người trước mặt mình không còn giống như trước nữa. 

 

Trái tim Tiết Cố Ngôn như được sợi lông nhẹ nhàng vuốt qua, nội tâm gợn sóng. 

 

Cậu không thể không thừa nhận, dù đã tận mắt chứng kiến hôn nhân bi ai của chính mình, cậu vẫn rất thích Hoắc Tư Thần. 

 

Có câu nói, khi còn trẻ đừng nên gặp một người rất tốt, nếu không, những người bạn gặp sau này đều vô thức bị so sánh với người đó. 

 

Hoắc Tư Thần chính là người tốt nhất mà cậu đã từng gặp. 

 

Tiết Cố Ngôn tiến lên, nhẹ nhàng ôm Hoắc Tư Thần, “Hoắc Tư Thần, cảm ơn anh.” 

 

.

 

Sau khi biết Tiết Cố Ngôn quyết định xuất ngoại du học, Tiết Tùng Niên và Ôn Tử Chiêu là hai người chấn động nhất. 

 

Nhàn cư vi bất thiện

Lúc này, một đám người đang ngồi ở phòng khách trong biệt thự nhà họ Tiết. 

 

Tiết Cố Ngôn tuyên bố tin tức này xong liền bình tĩnh cầm chén uống một ngụm trà. 

 

Đó là Hoắc Tư Thần đưa cho cậu. 

 

Nhưng cậu vừa nhấp một ngụm thì lập tức nhăn mày, ai lại thích cái thứ trà đắng ngắt như vậy chứ? 

 

Cậu vội đặt chén trà xuống bàn, lại đẩy ra xa một chút. 

 

Mà Tiết Tùng Niên ngồi đối diện con trai, dường như không tiêu hoá nổi tin tức này, biểu tình cứng lại. 

 

Sau một lúc lâu, ông do dự mở miệng: “Ờ… Có phải con bị thứ gì không sạch sẽ ám vào không?” 

 

25 

 

Tiết Cố Ngôn không nói gì, liếc mắt xem thường ông cha nhà mình: “Lão già, lúc trước con không học vấn không nghề nghiệp thì cha hận không thể đổi một đứa con nhà người ta khác, bây giờ con muốn đi học, cha cũng vẫn không vui?” 

 

Đây không phải không vui, mà hoàn toàn không tin!!! 

 

Loading...