Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:26:51
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chết tiệt, Hoắc Tư Thần không thể nói cùng anh ta đi ra ngoài một chút sao? Sao cứ phải nói là “hẹn hò” chứ?!
Nghĩ là nghĩ vậy, Tiết Cố Ngôn vẫn vọt dậy rửa mặt, sau đó lao vào phòng thay đồ.
Nhàn cư vi bất thiện
Sau đó cậu phát hiện, cậu không có bộ quần áo nào phù hợp cho hẹn hò cả, toàn là “chiến phục” để đi đua xe hoặc đến quán bar.
Tiế Cố Ngôn ảo não ngồi giữa một đống quần áo.
Xong đời rồi, cậu không thể mặc quần áo đua xe để hẹn hò với Hoắc Tư Thần được!
Khi cậu còn đang buồn bực, dưới lầu truyền đến giọng của Tiết Tùng Niên: “Tiểu Ngôn, Tư Thần đến này, mau xuống đi.”
Tiết Cố Ngôn giật mình, sao Hoắc Tư Thần lại tới sớm vậy chứ?
Cậu luống cuống muốn tìm từ trong đống đồ một bộ quần áo có vẻ ổn trọng thành thục, nhưng không có, một cái tay áo cũng không có!
Tiết Cố Ngôn cào tóc, đột nhiên phản ứng lại…
Sao cậu phải mặc quần áo ổn trọng thành thục chứ? Cậu phải mặc quần áo mình thích mới đúng!
Ngay khi nhận ra điểm quan trọng nhất, Tiết Cố Ngôn lập tức rút ra bộ quần áo cậu thích nhất, lại chải chuốt tóc tai một chút, sau đó rời phòng.
Vừa đi xuống lầu, cậu liền thấy Hoắc Tư Thần đang đứng ở phòng khách.
Anh không vận Tây trang nghiêm túc hàng ngày, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối quần dài màu đen, ngay cả giày dưới chân cũng là một đôi giày thể thao đơn giản.
Quả thật rất giống một nam sinh bình thường.
Nam sinh.
Tiết Cố Ngôn híp mắt, cậu rất thích từ này.
27
Dưới góc nhìn của Hoắc Tư Thần, thứ đầu tiên lọt vào mắt anh chính là một đôi chân thẳng tắp, bên dưới là một đôi giày đen độn đế.
Lại nhìn tiếp lên trên, là một chiếc áo phông cộc tay rộng thùng thình, vòng cổ, trên tai còn có một đôi hoa tay hình đinh, kết hợp với khí chất kiêu ngạo của cậu lại càng thêm chói mắt.
Vừa liếc nhìn một cái, Hoắc Tư Thần liền giật mình.
Rõ ràng không phải là lần đầu nhìn thấy cậu ăn mặc như vậy, nhưng không biết hôm nay có chuyện gì, nhìn cậu như vậy anh lại cảm thấy cậu có một lực hấp dẫn trí mạng.
Hoắc Tư Thần mím môi, dùng tất cả tự chủ của mình để di dời tầm mắt.
Tiết Cố Ngôn tiến tới trước mặt anh, “Tôi xong rồi, đi thôi chứ?”
“... Được.” Hoắc Tư Thần cố kìm chế, không để ánh mắt nhìn cậu quá lộ liễu, xoay người đi ra ngoài.
Tiết Cố Ngôn nhíu mày.
Vì sao không nhìn cậu, là cảm thấy cậu mặc như này không đẹp sao?
Cậu nghiêng đầu nhìn Tiết Tùng Niên, người ngồi trên sofa giả vờ không để ý nhưng kì thật đang nhìn lén đằng sau tờ báo.
Xem ra Hoắc Tư Thần là chưa quen mà thôi, cha cậu đã quen rồi cơ mà.
Cậu vô tình thu hồi tầm mắt, sau đó đi ra ngoài.
Không ngờ, vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt cậu chính là chiếc xe Hongqi biển năm số tám.
Tiết Cố Ngôn dừng bước, muốn nói lại thôi: “Anh dùng chiếc xe này, là muốn nói cho tất cả mọi người biết chúng ta đi hẹn hò sao?”
Động tác đóng cửa xe của Hoắc Tư Thần khựng lại một chút, hiển nhiên không hề nghĩ tới điều này.
“Để tôi bảo Triệu Trì đem một chiếc khác tới.” Anh rút điện thoại ra.
Tiết Cố Ngôn ngăn lại: “Không cần đâu, đi của tôi đi, chiếc kia của tôi chưa có mấy người từng thấy qua.”
Đến gara, cậu chỉ vào chiếc siêu xe màu bạc nổi bật giữa những chiếc ô tô khác, “Cái này đi.”
Vẻ mặt Hoắc Tư Thần do dự: “Cái này…”
“Rất ngầu phải không?” Tiết Cố Ngôn ném chìa khoá xe cho anh, xoay người đi về vị trí phó lái: “Lúc vừa nhìn thấy nó tôi đã nghĩ, wow, ngầu đét. Tôi còn đặt tên cho nó đấy, tên là Cupid…”
Đang nói thì cậy chợt khựng lại, cảm thấy có chút không thích hợp.
Chếc tiệt, sao đột nhiên cậu lại nghĩ sẽ dùng chiếc xe này chứ?
Liệu Hoắc Tư Thần có nghĩ cậu cố ý không?
Đang lúc Tiết Cố Ngôn đang muốn nhìn vẻ mặt Hoắc Tư Thần, anh đã tiến lên mở cửa xe, dường như không để ý lắm.
Cũng đúng, anh ta tín Phật, chắc là thần thánh phương Tây không tồn tại trong sự hiểu biết của anh ta.
Phỏng chừng lần sau gọi là Nguyệt Lão Hồng Nương anh ta mới biết.
Tiết Cô Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cũng ngồi vào xe: “Chúng ta đi đâu?”
Cậu vốn nghĩ những thắng cảnh nổi tiếng hoặc rạp chiếu phim, dù sao hẹn hò không phải thường đến những chỗ đó sao?
Nhưng mà câu trả lời của anh khiến tất cả ảo tưởng tươi đẹp của cậu tan thành mây khói.
Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chùa Phổ Đức.”
OMG!
Giây phút này Tiết Cố Ngôn thật hi vọng mình là một con chiên ngoan đạo, như vậy cậu mới có lí do nhảy từ trên xe xuống một cách quang minh chính đại.
Cậu chỉ vào quần áo đang mặc trên người, ngạc nhiên nhìn Hoắc Tư Thần: “Anh nói thật đấy hả? Anh chắc chắn muốn tôi mặc thế này đến chùa? Có ai đi hẹn hò ở chùa không hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-18.html.]
Hoắc Tư Thần đã khởi động xe, vòng vô lăng một đường thành thục.
Nghe Tiết Cố Ngôn chất vấn, anh phanh lại, sau đó dường như, ừm, có chút xấu hổ, “Không phải, hôm nay là ngày tu hành, tôi đến đó báo nghỉ.”
Tiết Cố Ngôn nghe vậy cười gượng hai tiếng, “À…”
Hoá ra đi tu tập còn phải xin phép nghỉ, thật giống đi làm.
Xe lại một lần nữa khởi động, rất nhanh đã dừng ở chân núi Cự Lộc.
Hoắc Tư Thần vốn muốn để Tiết Cố Ngôn ở xe chờ anh, nhưng Tiết Cố Ngôn cảm thấy chờ đợi như vậy rất nhàm chán, liền cùng anh đi lên núi.
Dựa theo tuyến thời gian, đây hẳn nên là lần đầu tiên cậu đến chùa Phổ Đức. Cậu không thể tỏ ra quá quen thuộc với nơi này được!
Hoắc Tư Thần bảo cậu chờ trong phòng của anh, sau đó một mình rời đi.
Bài trí trong phòng so với tám năm sau dường như không có gì khác biệt, cũng giống như Hoắc Tư Thần vậy, không thích thay đổi.
Đây cũng coi như là một kiểu chung tình đi.
Tiết Cố Ngôn nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức đi về phía bàn.
Cậu nhấc nghiên mực lên, bên dưới quả nhiên có một tờ giấy, trên đó viết chính xác ngày Mười hai tháng Bảy.
Tay cậu khựng lại một chút, không khỏi nhớ tới nội dung lần trước mình xuyên qua mười năm sau nhìn thấy: [Nay kết hôn sinh con, trong lòng không hề mong muốn, cũng không thể rời bỏ kinh đạo, chỉ vì báo hiếu cha mẹ. Đệ tử nguyện cả đời ăn chay, chuộc lại tội nghiệt đời này.]
Nghĩ chắc cũng không có gì khác.
Nhưng Tiết Cố Ngôn vẫn muốn mở ra xem.
Đang lúc ngón tay cậu khẽ động, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở.
28
Hoắc Tư Thần đi vào, thấy Tiết Cố Ngôn đang đứng trước bàn, tay chắp sau lưng, đáy mắt anh ẩn ẩn ý cười: “Có thể xuống núi rồi.”
Nhưng Tiết Cố Ngôn không phản ứng lại.
Cậu đè nặng trái tim đang đập thình thịch, khóe miệng khẽ cong, làm như không có chuyện gì, mừng rỡ tiến lên: “Được.”
Hai người sóng vai rời đi.
Một lần nữa trở lại chiếc siêu xe màu bạc tên Cupid của Tiết Cố Ngôn, Hoắc Tư Thần lại chậm chạp chưa khởi động xe.
Sau một lúc lâu, anh hỏi: “Cậu… muốn đi đâu?”
Tiết Cố Ngôn lúc này mới như sực tỉnh, đối diện với anh ta: “Anh cũng không chuẩn bị gì hả?”
Từ “cũng” kia dường như khiến cậu bại lộ.
Hai người đối diện nhau, im lặng một lát, Hoắc Tư Thần vẫn không nghĩ được nơi nào để đi.
Tiết Cố Ngôn đột nhiên hai mắt sáng bừng: “Tôi biết đi đâu, đi, tôi chỉ đường.”
Nửa tiếng sau, Cupid dừng ở “Trường đua Jackson”.
Biểu tình của Hoắc Tư Thần như đông lại.
Tiết Cố Ngôn lại vui mừng hớn hở: “Tôi thề, ở đây chơi vui lắm, chỉ vì anh chưa từng thử thôi… Tôi nói thật mà!”
Cậu ngăn lại ý định lập tức rời đi của Hoắc Tư Thần, liên tục nhấn mạnh.
Hoắc Tư Thần muốn dùng lí lẽ để thuyết phục cậu: “Xe máy là một phương tiện giao thông, đua xe tốc độ cao là một hành động rất nguy hiểm, Tiết Cố Ngôn, cậu hẳn là…”
“Là anh nói muốn tôi cho anh một cơ hội.” Tiết Cố Ngôn ngắt lời anh, đáy mắt có chút mất mát, giống một con mèo nhỏ bị bắt nạt.
Hoắc Tư Thần thỏa hiệp: “Được rồi.”
Tiết Cố Ngôn lập tức thay đổi vẻ mặt, kéo anh vừa đi vừa kêu to: “Jackson, bảo bối của tôi đâu rồi?”
Chủ sở hữu trường đua, Jackson, tên thật là Thẩm Sở Niên, nhìn qua rất trẻ, chỉ tầm bằng tuổi với Tiết Cố Ngôn.
Thoạt nhìn hắn rất giống một thợ sửa xe, túi hộp phía trước quần nhét rất nhiều các loại dụng cụ sửa chữa.
Hắn vừa cười vừa đi tới: “Tiểu Ngôn đó à, Tử Chiêu đâu? Vì sao hôm nay cậu ta không tới —- Ah, vị này là?”
Nụ cười của Tiết Cố Ngôn hơi trễ xuống.
Cậu nên giới thiệu Hoắc Tư Thần thế nào đây?
Cậu nhìn Hoắc Tư Thần, hi vọng anh có thể trả lời câu hỏi này.
Hoắc Tư Thần thong dong tiến lên, vươn tay ra: “Tôi là hôn phu của Tiểu Ngôn.”
Jackson nhíu mày: “Hôn phu? Thời gian trước chẳng phải Tiểu Ngôn đã kết hôn rồi sao?”
Tiết Cố Ngôn đứng giữa hai người, trước khi Hoắc Tư Thần nói gì đã, cậu đã cười, cướp lời: “Có chút chuyện ngoài ý muốn, “bảo bối” của tôi đâu?”
“Đây.” Jackson từ trong kho hàng dắt ra một chiếc xe máy.
Vẻ ngoài của chiếc xe cùng hai chữ “bảo bối” hoàn toàn không tương đồng, nó sơn màu đỏ chói, phía trên còn có mấy vạch đen cực kì nổi bật nữa.
Tiết Cố Ngôn như gặp lại người yêu xa cách lâu ngày, tiến lại gần sờ soạng khắp chiếc xe.
Trong đầu Hoắc Tư Thần xuất hiện ý tưởng này, lập tức bị anh lắc đầu xua đi.
Sờ xong rồi, Tiết Cố Ngôn đứng thẳng, vẫy vẫy anh: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi thay quần áo.”