Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:27:47
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tư Thần khẽ chấn động, hai vành tai thoáng chốc đỏ lên.
Anh bước nhanh tới bên cậu, thấp giọng: “Cho dù chúng ta là hôn phu của nhau, nhưng cậu cũng không thể ở… ở trong này cùng tôi thay quần áo chứ.”
Lần này đến lượt Tiết Cố Ngôn ngẩn ra.
Cậu nhanh chóng hiểu được ý của Hoắc Tư Thần, nhịn không được bật cười.
Hoắc Tư Thần bị cậu cười đến mờ mịt, mắt thấy càng nhiều người đưa mắt nhìn qua, anh giữ c.h.ặ.t t.a.y cậu, kéo đến một góc: “Tôi nói có gì sai sao?”
Tiết Cố Ngôn khoát tay, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, “Nói thật, Hoắc Tư Thần, tôi hôm nay mới biết hoá ra khi anh còn trẻ lại “đáng yêu” như vậy.”
Đùa một câu là đỏ mặt.
Hoắc Tư Thần cắn môi: “Tiết Cố Ngôn…”
“Được rồi, được rồi.” Tiết Cố Ngôn hít một hơi thật sâu, cố nín cười, dùng tay quạt quạt: “Ý của tôi là, tôi đưa anh đi mặc đồ bảo hộ, không phải bảo chúng ta cùng vào một phòng để thay quần áo cùng nhau.”
29
Hoắc Tư Thần hoàn toàn không biết gì về điều này cả, mới biết bản thân đã hiểu lầm một chuyện lớn như vậy.
Anh không nói gì, nhưng hai vành tai lại ngày càng đỏ, Tiết Cố Ngôn trông thấy vô cùng rõ ràng.
Lần đầu tiên Tiết Cố Ngôn cảm thấy Hoắc Tư Thần đúng là một vị thánh sống.
Cũng có chuyện anh không biết, cũng có thời điểm anh cảm thấy xấu hổ, hai vành tai của anh cũng có thể đổi màu.
Anh không còn là người trong trí nhớ của cậu, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, không dễ chọc vào.
Nhận thức mới mẻ như vậy khiến Tiết Cố Ngôn dần quên cảm giác lần trước xuyên qua Hoắc Tư Thần để lại cho cậu.
Cậu nhìn Hoắc Tư Thần vẫn ngượng ngùng trước mặt, rất tự nhiên khoác tay anh, “Được rồi, tôi không cố ý mà, ai biết anh sẽ hiểu như vậy chứ? Tôi nói này, tư tưởng của anh cũng nên dần thay đổi đi.”
Nói xong cậu mới phát hiện mình vừa dùng giọng như đang dỗ dành một đứa trẻ đang giận dỗi.
Mà Hoắc Tư Thần giống như rất hưởng thụ, biểu tình trên mặt không còn mất tự nhiên như cũ nữa.
Sau khi mặc đồ bảo hộ, hai người một lần nữa đi tới bên cạnh “bảo bối”.
Tiết Cố Ngôn leo lên xe, đội mũ bảo hiểm xong xuôi mới phát hiện Hoắc Tư Thần vẫn đứng bất động ở một bên, “Còn chờ gì nữa, mau lên đi.”
Hoắc Tư Thần giật mình: “Chúng ta ngồi cùng trên một chiếc xe sao?”
Tiết Cố Ngôn nhướng mày: “Anh biết đi xe máy sao?”
Hoắc Tư Thần lắc đầu.
“Vậy thì lằng nhằng gì nữa, đi lên, bám cho chắc vào.” Tiết Cố Ngôn chỉ về phía sau, ánh mắt lộ ra khỏi mũ bảo hiểm toát lên tia hưng phấn: “Để anh đây dẫn chú em đi một vòng.”
Hoắc Tư Thần học theo dáng vẻ của cậu ngồi trên yên xe, sau đó, hai tay vẫn thõng bên người, không nhúc nhích.
Tiết Cố Ngôn không nhịn được nữa, một chân chống xuống, hai tay chính xác bắt lấy hai tay của Hoắc Tư Thần, đặt lên eo mình: “Bám vào đây, nếu sợ thì ôm lấy tôi, bằng không lát nữa chưa đi được bao lâu anh đã ngã sấp mặt rồi.”
Hoắc Tư Thần căn bản không nghe thấy gì.
Trong nháy mắt bàn tay anh chạm vào thắt lưng cậu, trong đầu anh chỉ còn một hình ảnh duy nhất…
Ban đêm một năm trước, theo ánh trăng chiếu xuyên qua cửa kính vào phòng, chiếu lên bóng lưng gầy yếu của cậu.
Hoắc Tư Thần nhắm mắt lại, nhắc nhở bản thân trấn tĩnh. Anh không phải người dễ dàng rối loạn như vậy, nhưng chuyện này đúng là thử thách người ta mà.
Đang ngây người, có mấy người cả trai lẫn gái đều đang cưỡi trên mô tô, đứng cạnh Tiết Cố Ngôn, một người huýt sáo: “Ngầu! Đua một lát không?”
Tiết Cố Ngôn cong khoé môi: “Sao lại không chứ?”
Nam sinh nói chuyện lại nhìn thoáng qua Hoắc Tư Thần phía sau cậu: “Cậu muốn dẫn theo bạn trai của mình sao? Nhìn anh ta có vẻ nghiệp dư, có thể sẽ ảnh hưởng tới cậu.”
Tiết Cố Ngôn chỉ chỉ tay anh: “Nói gì đó, đây là “thần may mắn” của tôi đấy.”
Một số nam sinh đua xe sẽ dẫn theo một cô gái ngồi phía sau, gọi đó là “thần may mắn” của mình.
Hiển nhiên, Hoắc Tư Thần không biết chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-19.html.]
Nhưng anh không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn nam sinh đang nói chuyện kia.
Nhóm cổ động viên đứng ở ven đường, vẫy vẫy những lá cờ nhỏ màu xanh biếc, tất cả những chiếc xe máy đồng loạt phát ra tiếng gầm rú điếc tai.
Tiết Cố Ngôn hưng phấn nhìn chằm chằm đường đua phía trước, đồng thời hỏi: “Hoắc Tư Thần, anh có sợ ch/ết không?”
Hoắc Tư Thần nghĩ rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”
“Nếu trong cuộc đời này anh có chuyện gì sợ hãi, như vậy, sau hôm nay, anh sẽ không còn sợ nữa.”
Vừa nói xong, tiếng còi vang lên.
Tất cả xe máy đồng thời lao đi, bụi đất tung mù mịt.
Lực quán tính rất lớn khiến Hoắc Tư Thần theo bản năng ôm chặt vòng eo Tiết Cố Ngôn.
Tiết Cố Ngôn thế mà vẫn có tâm tư cùng anh nói chuyện: “Hoắc Tư Thần, ngạc nhiên chưa?”
Hoắc Tư Thần hét to: “Đừng quản đến tôi, tập trung nhìn đường đi.”
Anh cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, cốt để Tiết Cố Ngôn an tâm.
Cậu vít thêm tay ga: “Ngồi cho chắc…”
30
Trận này, Tiết Cố Ngôn thắng một cách thuyết phục.
Nhưng cậu không cho Hoắc Tư Thần cơ hội nghỉ ngơi, lại chở anh chạy thêm vài vòng.
Thời điểm leo xuống từ xe máy, hai chân Hoắc Tư Thần như muốn nhũn ra.
Nhưng dựa vào tinh thần tự chủ cực lớn cùng giáo dưỡng đã ăn sâu vào cốt tuỷ, anh cố gắng không để bản thân có chút khác thường, đồng thời, nhịn xuống cơn nhộn nhạo trong dạ dày.
Tiết Cố Ngôn đưa anh một chai nước: “Có ổn không? Anh là người đầu tiên sau khi xuống xe tôi vẫn đứng vững được đấy.”
Thực tế thì anh không “vững” như vậy đâu.
Hoắc Tư Thần nhận nước, uống một ngụm, có một giọt nước chảy men theo cằm, xuống hầu kết anh.
Tiết Cố Ngôn nhìn không chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới mấy chữ “Hoạt sắc sinh hương”.
Cậu đột nhiên không muốn đi du học nữa.
“Cậu nói gì?” Hoắc Tư Thần buông chai nước, nhìn cậu.
Tiết Cố Ngôn lúc này mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã nói ra lời mình suy nghĩ. Cậu lắc đầu, chột dạ rời mắt đi: “Không có gì.”
Jackson dẫn theo một người trẻ tuổi đi tới. Khi đến gần bọn họ, cậu trai trẻ kia đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ chứ không tiến lên.
Jackson buồn cười đẩy đẩy cậu ta: “Không phải cậu nói rất muốn gặp anh trai này sao? Sao, đến đây rồi lại xấu hổ hả?”
Cậu trai trẻ cúi đầu.
Jackson tiến lên, giải thích với Tiết Cố Ngôn: “Đây là em họ tôi, vừa rồi nhìn cậu thi đấu thì rất ngưỡng mộ, nói là chưa từng thấy ai có kĩ thuật tốt như vậy, muốn được gặp cậu, không ngờ chỉ dám nói mà không có gan đối diện trực tiếp.”
Tiết Cố Ngôn cười cười, chủ động tiến lên phía trước, đưa tay về phía chàng trai: “Chào cậu, anh là Tiết Cố Ngôn, còn cậu?”
Chàng trai lập tức đỏ mặt, vươn cả hai bàn tay ra bắt tay cậu, nhăn nhó không chịu mở lời.
Không biết có phải Tiết Cố Ngôn nhìn nhầm không, sao cậu lại cảm thấy chàng trai này quen mắt thế.
“Cậu bạn nhỏ, khi nói chuyện với người khác, phải nhìn thẳng người ta chứ.” Tiết Cố Ngôn dịu dàng, là vẻ dịu dàng Hoắc Tư Thần chưa từng gặp qua, “Nào, ngẩng lên để anh trai nhìn cậu một cái xem nào.”
Nhàn cư vi bất thiện
Chàng trai do dự một lát, chậm rãi ngẩng đầu: “Anh… Em chào anh.”
Tiết Cố Ngôn giật mình.
Hình như không phải ảo giác, hình như cậu thật sự quen cậu ta.
Một ý tưởng hoang đường xẹt qua, Tiết Cố Ngôn trợn mắt, nhìn về phía Jackson: “Em trai anh tên là gì?”
Jackson khoanh tay, dựa vào chiếc xe máy bên cạnh: “Thẩm Thanh Ngoan.”