Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:29:50
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

32 

 

Ba năm sau, Luân Đôn. 

 

Tiết Cố Ngôn ôm chặt sách trong ngực, che áo trên đầu, vội vã chạy từ thư viện về kí túc xá. 

 

Khi về tới phòng, bạn cùng phòng cậu, Yaren ló mặt ra khỏi máy tính: “Tiết, cậu lại quên mang ô rồi.” 

 

“Ừ.” Tiết Cố Ngôn cởi áo sơ mi bị ướt ném vào máy giặt, sau đó phủi phủi tóc bị nước mưa bám vào. 

 

Đến Luân Đôn đã hai năm, cậu vẫn không thể quen với thời tiết mưa gió thất thường ở đây. 

 

Hai mươi năm trước, cậu chưa bao giờ phải trải qua cảm giác dầm mưa ướt đẫm như vậy.

 

Yaren trở mình: “Cậu đồng ý hẹn hò với Daniel rồi sao?” 

 

“Daniel?” Tiết Cố Ngôn khởi động máy giặt, “Daniel là ai cơ?” 

 

“My God, đương nhiên là hotboy bên khoa Luật rồi.” Yaren lập tức ngồi thẳng dậy, “Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết nhé?! Anh ta có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa từng đồng ý một ai.” 

 

Tiết Cố ngôn không cho là đúng, “Tôi đoán là vì anh ta thích con gái… Muốn cược không, 50 bảng?” 

 

Yaren còn chưa hết hi vọng: “Vậy cậu giải thích thế nào chuyện anh ta mời cậu đi dạ hội tốt nghiệp?” 

 

“Có chuyện này sao?” Động tác của Tiết Cố Ngôn dừng lại hai giây, cố lục lọi trong trí nhớ chút gì liên quan đến cái người “Daniel” này. 

 

Kết quả, cậu thất bại. 

 

Tiết Cố Ngôn cởi quần áo đi vào phòng tắm, “Tớ không nhớ rõ, hơn nữa, tớ đã nói rất nhiều lần, Yaren, tớ có hôn phu rồi.” 

 

Yaren thở dài: “Tớ đoán cậu lừa tớ, nếu không, sao tận bây giờ tớ chưa từng thấy người đó xuất hiện?” 

 

Tiết Cố Ngôn mở vòi hoa sen, khẽ thở dài. 

 

Cậu ta nói đúng, cậu đã đến Luân Đôn ba năm, Hoắc Tư Thần chưa từng đến thăm cậu một lần. 

 

Cậu và anh vẫn duy trì thói quen vài ba ngày sẽ nói chuyện một lần. 

 

Tuy Tiết Cố Ngôn biết hai người lệch múi giờ, Hoắc Tư Thần cũng bề bộn nhiều việc, nhưng khi nghe Yaren nói vậy, cậu vẫn không khỏi cảm thấy có chút mất mát. 

 

Cậu xoa bọt tắm trên người: “Cái này tớ cũng giải thích nhiều rồi, công việc của anh ấy rất bận rộn.” 

 

Giọng của Yaren vẫn tiếp tục từ bên ngoài vọng vào: “Anh ta lớn hơn cậu nhiều không? Nghe này, Tiết, làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta, dù là ở Luân Đôn, cũng sẽ bị người ta căm ghét đó.” 

 

Tiết Cố Ngôn không để ý đến cậu ta nữa, lặng lẽ liếc mắt xem thường. 

 

Cậu cảm thấy Yaren nên đi viết truyện đi, dù sao sức tưởng tượng của hắn cũng vô cùng phong phú. 

 

Tuy nhiên, ngẫm lại thì, cảnh Hoắc Tư Thần bị người ta nghĩ thành một ông chú ba mươi tuổi bụng phệ đã có gia đình cũng rất thú vị. 

 

Tiết Cố Ngôn định lát nữa tắm rửa xong sẽ nói chuyện này cho Hoắc Tư Thần nghe. 

 

Ba năm nay, cậu và Hoắc Tư Thần tuy vẫn duy trì liên hệ, nhưng hai người cũng chỉ có vậy, chẳng tiến thêm được bước nào. Có đôi khi Tiết Cố Ngôn còn hoài nghi không biết có phải Hoắc Tư Thần muốn huỷ hôn ước với mình không. 

 

Tuy rằng huỷ hôn là ý tưởng của cậu khi đó, nhưng mà… 

 

Nhưng mà cái gì chứ? Tiết Cố Ngôn kì thật không muốn thừa nhận bản thân luyến tiếc. 

 

Ba năm trôi qua, cậu ngày càng hiểu rõ Hoắc Tư Thần, tình yêu sét đánh của cậu dành cho anh không những không mất đi, mà ngược lại ngày càng sâu đậm hơn. 

 

Chỉ là không biết Hoắc Tư Thần nghĩ thế nào. 

 

Tắm rửa xong, đi ra, Tiết Cố Ngôn cầm điện thoại. 

 

Tin nhắn cuối cùng trên khung chat là của ba ngày trước, cậu đang than vãn về chuyện nghiên cứu học thuật. 

 

Bẵng đi, Hoắc Tư Thần đã không trả lời tin nhắn của cậu suốt ba ngày. 

 

Có chuyện gì xảy ra sao? 

 

Tiết Cố Ngôn do dự không biết có nên gọi cho Hoắc Tư Thần hay không, đột nhiên, Ôn Tử Chiêu gọi tới.

 

“Tiết Đại thiếu gia, đoán xem tôi đang ở đâu?”

 

Tiết Cố Ngôn không có chút hứng thú nào: “Cậu đang ở đâu cũng được, liên quan gì đến tôi chứ…”

 

Còn chưa dứt, cửa kí túc đột nhiên bị gõ dồn dập. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-21.html.]

Tiết Cố Ngôn sửng sốt: “Không thể nào.” 

 

Cậu đi ra mở cửa. 

 

Bên ngoài không phải Ôn Tử Chiêu, mà là một người đàn ông Anh quốc có đôi mắt màu trà ấm áp: “Tiết, chào buổi tối.” 

 

33 

 

Tiết Cố Ngôn thoáng chốc nhăn mày: “Xin chào, xin hỏi anh là…” 

 

Yaren ở bên cạnh ra sức ra hiệu cho cậu bằng ánh mắt, cố dùng khẩu hình nói cho cậu: Daniel. 

 

“À, Daniel…” Tiết Cố Ngôn mỉm cười lễ phép, “Có chuyện gì không?” 

 

Daniel có vẻ rất ngại ngùng, “Là thế này, tôi muốn tới hỏi cậu, tối nay cậu có rảnh không… Tôi muốn mời cậu đi xem phim.” 

 

Tiết Cố Ngôn che mic trên điện thoại, lộ ra biểu tình khó xử: “Rất vinh hạnh, nhưng tiếc quá, bài tập của tôi…” 

 

“Bài tập của cậu ấy đã xong hết rồi, cho nên cậu ấy rất rảnh, sẽ cùng anh đi xem phim.” Yaren ngắt lời cậu, hơn nữa còn đẩy cậu ra khỏi phòng. 

 

Tiết Cố Ngôn không phản ứng kịp, chỉ thấy Yaren chớp mắt với cậu, xua tay: “Tôi tin hai người sẽ có một buổi tối khó quên.” Sau đó đóng sập cửa lại. 

 

Chết tiệc. 

 

Tiết Cố Ngôn bất đắc dĩ nhìn cửa phòng đã đóng, lại nhìn Daniel đang mong đợi đứng ở một bên.

 

Cậu thở dài, nói với Daniel: “Chờ tôi chút.” 

 

Sau đó, cậu quay đi, hỏi Ôn Tử Chiêu ở đầu bên kia: “Lúc nãy cậu muốn nói gì?” 

 

Ôn Tử Chiêu âm dương quái khí cười rộ lên, học theo ngữ điệu của Daniel: “Tôi muốn mời cậu đi xem phim —- Tiết đại thiếu gia, hôn ước của cậu còn chưa huỷ đâu, cái này có tính là ngoại tình không nhỉ?” 

 

“Bớt nói nhảm đi, mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.” Tiết Cố Ngôn gầm nhẹ, “Cậu không có việc gì à?” 

 

“Có, tất nhiên là có.” Ôn Tử Chiêu ở bên kia bắt chéo chân. “Theo thông tin tớ được biết, Hoắc Tư Thần đi Luân Đôn công tác rồi, tối hôm qua lên máy bay, hiện giờ có lẽ đã tới nơi rồi.” 

 

Hô hấp của Tiết Cố Ngôn như nghẹn lại, không phát giác trái tin đã đập nhanh hơn: “Thật sao?” 

 

Ôn Tử Chiêu bật cười, “Tôi nghe ra cậu rất hưng phấn, cậu rất mong chờ, cũng rất vui mừng.” 

 

“Làm gì có.” Tiết Cố Ngôn không chút nghĩ ngợi, phủ nhận, “Cậu nhầm rồi.” 

 

Ôn Tử Chiêu: “Đừng vui mừng quá sớm, Hoắc Tư Thần cũng không phải đi một mình đâu. Nghe nói là dẫn theo một thư kí rất dễ nhìn.” 

 

Tiết Cố Ngôn ngẩn ra, trong đầu hiện lên dáng vẻ của một người, thốt ra: “Kha Lâm Việt? Cha anh ta ch/ết rồi sao?” 

 

“Cậu biết sao?” Ôn Tử Chiêu bất ngờ, “Liên quan gì đến cha người ta? Ông ta rất khoẻ nha.” 

 

Dựa theo tuyến thời gian lần tước xuyên qua, cha của Kha Lâm Việt hẳn là chưa có việc gì. 

 

Mà nếu cha của Kha Lâm Việt không xảy ra chuyện, vậy sao hắn lại trở thành trợ lí của Hoắc Tư Thần? 

 

Sao lại cùng đi công tác với anh? 

 

Ôn Tử Chiêu nói tiếp: “Cậu phải cẩn thận, tôi nghe nói Kha Lâm Việt này rất thích Hoắc Tư Thần, nói không chừng muốn thừa dịp cậu không ở đây mà leo cao đấy.” 

 

Tiết Cố Ngôn cười lạnh: “Chỉ bằng trò mèo của hắn sao?” 

 

“Đừng quá tự tin.” Ôn Tử Chiêu cười: “Thôi, tôi còn phải đi hẹn hò, không nói chuyện với cậu nữa.” 

 

“Hẹn hò?” Tiết Cố Ngôn quả thật chưa từng nghe đến chuyện này: “Cậu đi hẹn hò với ai? Lại là tình một đêm à?” 

 

Lần này, ngữ khí của Ôn Tử Chiêu có chút không được tự nhiên: “Không phải… Tôi… Tôi cúp đây.” Nói xong liền cúp máy. 

 

Tiết Cố Ngôn bĩu môi, cất điện thoại, muốn trở về phòng. 

 

Kết quả thấy Daniel vẫn còn đứng đó chờ mong, lúc này Tiết Cố Ngôn mới nhớ tới còn có người vẫn đang đợi cậu. 

 

Daniel cầm hai vé xem phim trong tay, nhìn qua có vẻ rất khẩn trương: “Cái kia, Tiết…” 

 

Tiết Cố Ngôn bị sự xuất hiện đột ngột của Kha Lâm Việt khiến đầu có chút nhức, hiện tại không có tâm tình gì. 

 

Cậu đang định từ chối: “Daniel, nghe này, tôi…” 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Lời còn chưa dứt, hành lang đột nhiên truyền đến một giọng tiếng Anh cực chuẩn: “Xin hỏi, Tiết Cố Ngôn ở phòng bao nhiêu vậy?” 

 

Là Hoắc Tư Thần! 

 

Loading...