Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:30:53
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Cố Ngôn theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Tư Thần một thân Tây trang thẳng thớm, cả người nhìn qua lịch sự sang trọng, ngay cả nữ sinh được hỏi đường kia cũng không tránh được mà đỏ mặt.
Trong nháy mắt, trái tim Tiết Cố Ngôn rộn ràng không thôi.
Nhưng giây tiếp theo, một thân ảnh khác mặc áo vest trắng đi tới bên cạnh Hoắc Tư Thần.
Là Kha Lâm Việt.
34
Tiết Cố Ngôn dường như lập tức quyết định.
Cậu nhìn Daniel, mỉm cười: “Tôi rảnh, mấy giờ thì phim bắt đầu thế? Hiện giờ chúng ta đi còn kịp chứ?”
Daniel giật mình. Nhìn thái độ lúc nãy của Tiết Cố Ngôn, hắn đã chuẩn bị sẵn kết cục bị từ chối.
Thật không ngờ!
Anh ta luống cuống, một nụ cười chân thật hiện lên trên khuôn mặt, nét vui mừng không thể che giấu: “Đương nhiên rồi, bây giờ chúng ta lập tức đi chắc sẽ kịp bắt đầu.”
Tiết Cố Ngôn gật đầu: “Vậy còn chờ gì nữa, mau đi thôi.”
Nói xong, cậu khoác cánh tay Daniel, đi về phía hành lang bên kia.
Nhưng đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Tư Thần đứng cuối hành lang đối diện.
Bên kia, sau khi Hoắc Tư Thần nhận được câu trả lời, khẽ cảm ơn rồi đi về hướng kí túc xá của Tiết Cố Ngôn.
Vừa ngẩng đầu, anh liền đối diện với Tiết Cố Ngôn cách đó vài chục bước.
Bốn người không hẹn mà cùng dừng lại.
Daniel tuy rằng không biết Hoắc Tư Thần, nhưng từ vẻ mặt Tiết Cố Ngôn có thể đoán được có lẽ hai người họ quen nhau.
Không ai mở lời trước.
Sau một lúc lâu, Hoắc Tư Thần lạnh nhạt mở miệng: “Tiết Cố Ngôn, cậu… muốn đi đâu?”
Tiết Cố Ngôn nhướng mày: “Sao anh lại tới đây? Đi tìm tôi sao? Thật không khéo, tôi đang định đi xem phim cùng bạn… Còn vị bên cạnh anh đây là?”
Ánh mắt Hoắc Tư Thần trở nên lạnh lẽo.
Kha Lâm Việt gật đầu, nở một nụ cười ôn hoà, tiến lên đưa tay ra: “Xin chào, cậu Tiết, tôi là thư kí của Tổng Giám đốc Hoắc, Kha Lâm Việt.”
Tiết Cố Ngôn nhìn tay hắn, trong lòng thầm than quả nhiên có tố chất, đối mặt tình địch mà còn thong dong như vậy.
Lập tức, cậu túm chặt cánh tay Daniel, mỉm cười với Kha Lâm Việt “Xin chào”, trực tiếp bỏ qua bàn tay đưa ra của Kha Lâm Việt.
Kha Lâm Việt cười, cũng không hề xấu hổ, thu tay lại: “Xem ra chúng tôi tới không đúng lúc, quấy rầy buổi hẹn hò của hai người.”
“Không việc gì.” Tiết Cố Ngôn cười đáp lại: “Nếu không có việc gì thì chúng tôi xin phép đi trước.”
Cậu kéo Daniel đi tiếp.
Khi đi qua Hoắc Tư Thần, anh vươn tay giữ cậu lại.
Tiết Cố Ngôn vui mừng, nhưng trên mặt làm ra vẻ bất cần, nhìn anh: “Sao thế?”
Cậu nghĩ anh sẽ hỏi cậu với Daniel là quan hệ gì, hoặc muốn đi đâu.
Nhưng không ngờ, Hoắc Tư Thần nói: “Tối nay tôi có buổi họp quan trọng, cậu… Khi nào xong, tôi bảo tài xế tới đón, cùng ăn một bữa cơm.”
Hoắc Tư Thần hẹn cậu ăn cơm.
Là bởi vì cậu, hay bởi vì ở bên Kha Lâm Việt, nên anh học được đạo lý nhún nhường rồi?
Tiết Cố Ngôn không muốn nghĩ nhiều, nhẹ nhàng thoát ra, quay đầu nhìn Daniel: “Xem phim xong anh ăn cơm với tôi được không?”
Daniel như được trăm triệu rơi xuống đầu, vui đến đầu óc choáng váng, liên tục gật đầu: “Nếu cậu không phiền.”
Tiết Cố Ngôn nhẹ nhàng cười với Hoắc Tư Thần: “Ngại quá, tôi bận rồi, lần sau đi. Khi nào tôi rảnh sẽ nhắn cho anh.” Nói xong liền cùng Daniel rời đi.
Hoắc Tư Thần đứng im tại chỗ, thần sắc vốn đạm mạc bây giờ lại trắng bệch như một bóng ma.
Kha Lâm Việt tinh ý nhận ra sự biến hóa của anh, bàn tay khẽ siết thành nắm đấm, nhưng vẫn tiến lên phía trước, mỉm cười: “Tư Thần, chúng ta cũng phải đi tham dự hội nghị rồi.”
Hoắc Tư Thần đưa mắt nhìn về hướng Tiết Cố Ngôn rời đi, cụp mắt.
.
Daniel rất dụng tâm, chọn một bộ phim tình cảm, là bộ phim vừa mới ra rạp.
Cậu vốn không có hứng thú với loại hình này, suốt quá trình đều không yên lòng, khắp đầu óc đều là hình ảnh Hoắc Tư Thần và Kha Lâm Việt sóng vai đứng cạnh nhau.
Cậu cũng phải tìm cách nên từ chối Daniel thế nào để không khiến người đàn ông nhiệt tình này thương tâm.
Gần hai giờ trôi qua, đèn trong rạp chiếu phim cuối cùng cũng sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-22.html.]
Daniel nhìn túi bỏng ngô không vơi đi chút nào được Tiết Cố Ngôn ôm trước ngực, cẩn thận hỏi: ”Tiết, cậu không thích ăn đồ ngọt sao? Vậy lát nữa ăn cơm Mexico được không?"
Tiết Cố Ngôn lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, Daniel, tôi đột nhiên nhớ ra bài luận của mình vẫn chưa viết xong.”
35
Nhàn cư vi bất thiện
Đây quả là một lí do sứt sẹo.
Nhưng trong lòng Tiết Cố Ngôn bị Hoăc Tư Thần đột nhiên xuất hiện khiến tâm tư rối bời, nhất thời không nghĩ được lí do nào có tính thuyết phục hơn cả.
Daniel cũng không phải người không hiểu chuyện, hắn gần như lập tức hiểu được ý của Tiết Cố Ngôn.
Hắn có chút mất mát cụp mắt, khẽ mím môi: “Cậu sẽ không cho tôi cơ hội theo đuổi cậu phải không?"
Tiết Cố Ngôn nuốt nước bọt: “Tôi sợ rằng đúng như vậy… Thật xin lỗi.”
“Cậu không cần giải thích với tôi.” Daniel một lần nữa ngẩng đầu, cố gắng nở một nụ cười thật tươi nhưng khá gượng gạo “Cậu đồng ý đi xem phim với tôi đã đủ khiến tôi vui lắm rồi, mặc dù cậu đồng ý là vì người kia.”
Tiết Cố Ngôn khựng lại, thốt ra, “Làm sao anh biết?"
Nụ cười của Daniel lại càng khó coi, “Tiết, cậu đã nghe qua câu này chưa, tình yêu không cần nói ra thành lời, chỉ cần nhìn ánh mắt là biết. Tôi nhận ra tình cảm của cậu với người kia không giống như lời cậu nói, ít nhất, cậu chưa từng dùng ánh mắt say đắm như vậy nhìn bất cứ ai trong trường.”
Lời này khiến Tiết Cố Ngôn sửng sốt hồi lâu.
Cậu không dám nghĩ, có lẽ Daniel đã chú ý đến mình từ rất sớm.
Nghĩ cả nửa ngày, cậu cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "Xin lỗi."
Daniel ra vẻ thoải mái nhún vai, “Anh ta có vẻ rất thành thục, có lẽ đó mới là hình mẫu cậu thích. Tôi không hề khổ sở, chỉ là có chút tiếc nuối vì không quen được cậu sớm hơn. Nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, Tiết, cậu thích anh ta cũng không sao, nhưng đừng phá hoại hạnh phúc gia đình người ta.”
Anh ta cũng nghĩ Hoắc Tư Thần là một ông chú trung niên đã có gia đình.
Tiết Cố Ngôn nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Kì thật Hoắc Tư Thần không già như vậy, mọi người có suy nghĩ vậy là vì khí chất của anh.
“Daniel, anh ấy chưa có gia…”
Daniel tỏ vẻ không sao: “Đó là chuyện của cậu, tôi chỉ chúc cậu hạnh phúc. Còn nữa, cậu cười nhìn rất đẹp, hãy cười nhiều lên.”
Tiết Cố Ngôn chân thành gật đầu: “Nhất định.”
Daniel đứng dậy, “Cần tôi đưa cậu về không? Tuy hiện tại tôi có chút đau lòng, cũng định một mình mượn men say để tìm quên, chia buồn cho cuộc tình còn chưa nở đã tàn của mình.”
“Tôi có thể về một mình.” Tiết Cố Ngôn cười cười.
Daniel thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Được, vậy tôi đi trước?”
Tiết Cố Ngôn gật đầu: “Được.”
Daniel xoay người rời đi, cả rạp chiếu phim to như vậy chỉ còn lại một mình Tiết Cố Ngôn.
Cậu thất thần ngồi trong chốc lát, không biết quan hệ hiện tại của mình và Hoắc Tư Thần là gì.
Cậu muốn Hoắc Tư Thần đáp lại tình cảm của mình, nhưng đối với một người lạnh lùng như anh, có vẻ điều này quá khó khăn?
Có lẽ ba năm trước cậu nên hoàn toàn chấm dứt với Hoắc Tư Thần.
Tiết Cố Ngôn thầm mắng chửi trong lòng, đứng dậy ném túi bỏng vào thùng rác, xoay người rời khỏi rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim cách trường đại học không xa, cậu thầm tính toán khoảng cách, giờ trở về còn có thể mua chút rượu giải sầu, không chú ý tới chiếc xe màu đen dừng bên đường.
Tiết Cố Ngôn vừa đi vừa rút điện thoại ra, nhìn lịch sử trò chuyện của mình và Hoắc Tư Thần, tin nhắn cuối cùng là tin nhắn của cậu, Hoắc Tư Thần cho tới giờ vẫn chưa trả lời.
Càng nghĩ càng tức, cậu đột ngột dừng lại, nhấc chân đạp vào gốc cây ven đường, “Chếc tiệc, tới tìm mình mà còn dẫn theo một thằng khác? Chọc tức mình sao?”
Cậu mắng bằng tiếng Trung, mấy người Anh đi ngang qua cũng chỉ hiếu kì liếc mắt nhìn cậu một cái.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên truyền đến một tiếng sấm!
Tiết Cố Ngôn ngẩn ra, thầm nghĩ: Hỏng bét, cậu lại quên không mang ô rồi!
Đều tại Yaren, lúc về cậu nhất định phải tống Yaren vào máy giặt mới được!
Cậu nhìn thoáng qua bầu trời, thầm tính xem mình có kịp về đến kí túc xá trước khi trời đổ mưa hay không.
Giây tiếp theo, những hạt mưa lộp độp rơi xuống.
Tiết Cố Ngôn mắng một tiếng, hai tay che đầu, chuẩn bị chạy.
Đột nhiên, trên đầu cậu không còn thấy mưa rơi xuống nữa.
Tiết Cố Ngôn nhíu mày ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoắc Tư Thần đang cầm một chiếc ô màu đen, đứng phía sau cậu.
Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn cậu chăm chú: “Tiết Cố Ngôn, anh… anh rất nhớ em.”