Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:34:06
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kha Lâm Việt túm tay cậu, chất vấn: “Cậu đây là đang làm gì?”
Tiết Cố Ngôn không hiểu nhìn hắn: “Liên quan gì đến anh?”
Lồng n.g.ự.c Kha Lâm Việt phập phồng: “Cậu đang làm vấy bẩn lí tưởng của anh ấy, làm bẩn việc tu hành của anh ấy!”
Tiết Cố Ngôn cúp điện thoại với Hoắc Tư Thần, giật tay mình ra khỏi sự kìm kẹp của Kha Lâm Việt, đứng lên cười cười: “Nếu vậy thì sao? Tôi muốn làm bẩn đó, anh làm gì được tôi?”
Ngón tay Kha Lâm Việt chỉ vào cậu tức giận đến phát run, “Tiết Cố Ngôn, cậu sẽ gặp báo ứng!”
“Tôi đây mỏi mắt mong chờ.” Tiết Cố Ngôn cười.
Kha Lâm Việt giận dữ rời đi, hùng hổ như muốn đi đánh nhau.
Tiết Cố Ngôn ngồi lại ghế, một lần nữa cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm.
Không được rồi, dù là làm màu cũng vẫn rất đắng.
Cậu vẫy nhân viên phục vụ của quán, hỏi, “Chỗ các bạn có nước trái cây không?”
Nhân viên cửa hàng: ". . . . . ."
Nhân viên cửa hàng: "Có, cậu muốn uống loại nào?”
40
Cuối cùng Hoắc Tư Thần cũng tìm thấy Tiết Cố Ngôn ở một quán bar cuối đường.
Nhàn cư vi bất thiện
Bời vì cậu cảm thấy thật sự rất mất mặt khi gọi nước trái cây ở quán cà phê, còn không bằng uống rượu trái cây, liền đi tìm quán bar này, uống một lúc sau liền đổi thành whiskey.
Khi tìm được cậu, cậu đã uống hết một chai whiskey, đang nhảy nhót ầm ĩ trên sàn nhảy.
Hoắc Tư Thần bất đắc dĩ kéo cậu ra khỏi đám đông, ấn cậu ngồi xuống ghế trước quầy bar: “Tiết Cố Ngôn, em có khoẻ không?”
Hai mắt Tiết Cố Ngôn mê man, đưa tay sờ loạn: “Ai nha, Hoắc Tư Thần, cuối cùng anh cũng tới rồi… Vừa nãy anh hỏi gì cơ? À, em tốt lắm, rất tốt.”
Ý của cậu là đã uống rượu, lát nữa sẽ nôn ra ngay.
Hoắc Tư Thần thở dài, đứng dậy ôm cậu: “Đừng lộn xộn, anh đưa em về.”
Tiết Cố Ngôn mừng đến hoa chân múa tay: “Anh muốn dẫn em đi đâu? Đến khách sạn à? Chúng ta ngủ cùng nhau chứ?”
Hoắc Tư Thần đưa tay bịt miệng cậu lại, may mắn là ở đây toàn người nước ngoài, không có mấy người hiểu được cậu đang nói gì, bằng không, đoán chừng mười phút sau cậu đã bị cảnh sát mang đi rồi.
Anh rảo bước nhanh hơn, đỡ Tiết Cố Ngôn lên xe.
Triệu Trì ngồi ở ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi Hoắc Tư Thần: “Tổng Giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hoắc Tư Thần nhìn thoáng qua Tiết Cố Ngôn đã không biết trời trăng gì nữa: “Về khách sạn đi.”
“Vâng.” Triệu Trì cố gắng không để bản thân không biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy hiếu kì.
Một lúc lâu sau, hắn tự nhủ, tò mò chuyện đời tư của ông chủ chính là điều tối kị.
Rất nhanh đã tới cửa khách sạn, Hoắc Tư Thần xuống xe trước, ôm Tiết Cố Ngôn vào thang máy.
Lúc này Tiết Cố Ngôn đã ngủ, mắt khép chặt, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ ăn no ngủ kĩ.
Hoắc Tư Thần kìm lòng không được mà ngắm nhìn cậu, thẳng đến khi thang máy dừng lại, anh mới hồi phục tinh thần.
Khi về đến phòng, anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, sợ đánh thức cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-25.html.]
Sau khi đắp chăn cho cậu xong xuôi, anh mới xoay người đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Nhưng khi tắm, trong đầu anh đều là gương mặt Tiết Cố Ngôn.
Hoắc Tư Thần phát hiện, đây là lần đầu tiên bản thân không thể khống chế được cảm xúc.
Hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, không hiểu sao cơ thể cũng càng ngày càng nóng.
Anh không chút do dự, dùng nước lạnh hất lên mặt.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Hoắc Tư Thần theo bản năng xoay người lại, chỉ thấy Tiết Cố Ngôn mềm oặt tựa vào khung cửa, tầm mắt nóng bỏng quét một lượt khắp người anh, sau đó lẩm bẩm: “Vì sao anh tắm lại không gọi em?”
Đại não anh nháy mắt trống rỗng, phản ứng duy nhất chính là theo bản năng chỉnh sang nước ấm.
Mà lời còn chưa dứt, Tiết Cố Ngôn bước chân trần dẫm lên gạch men sứ, tiến vào làn hơi nước trong phòng tắm.
Cậu vốn đứng không vững, lúc này dưới sàn trơn trượt, cậu liền ngã về phía trước. Hoắc Tư Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ được cậu, bị cậu lao thẳng vào trước ngực.
Cảm giác ấm áp mềm mại khiến anh lại càng nóng hơn.
Hoắc Tư Thần nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn, “Tiết Cố Ngôn, em đừng làm loạn nữa, mau đứng lên.”
Tiết Cố Ngôn không những không đứng dậy, còn ở trong lòng anh khẽ vuốt ve: “Không muốn… Em tắm cùng anh.”
Lúc này, Hoắc Tư Thần chợt cảm thấy bản thân không thể khống chế được nữa.
Anh định nói chuyện, vừa cụp mắt nhìn, lại thấy đóa sen đỏ rực khi Tiết Cố Ngôn cởi bỏ hết quần áo trên người.
Hô hấp anh như ngừng lại, cảm thấy hình như chính mình cũng đã uống say, bằng không vì sao lại cảm thấy đầu óc choáng váng như vậy?
Hoắc tư Thần dùng chút tự chủ cuối cùng khắc chế dục vọng: “Tiết Cố Ngôn, em… trên lưng em là cái gì kia?”
Tiết Cố Ngôn nhẹ nở nụ cười, ngẩng đầu ngoan ngoãn: “Là hoa sen, là hoa sen mà anh thích.”
Hoắc Tư Thần cảm thấy giọng nói của mình như tan ra: “Vì sao lại muốn xăm hoa sen?”
“Bởi vì…” Tiết Cố Ngôn mị nhãn như tơ, “Em muốn trở thành chấp niệm của anh.”
41
Tiết Cố Ngôn bị bế lên giường.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Tư Thần đã đè xuống, che đi ánh đèn trước mắt cậu.
Mặc dù anh đã cố gắng khắc chế, nhưng cũng đã thở dốc nặng nề.
Anh nhìn sâu vào mắt cậu, hai tay khẽ siết hai tay cậu, “Tiết Cố Ngôn, nhìn anh. Em có biết anh là ai không?”
Tiết Cố Ngôn trừng mắt nhìn, khóe môi khẽ nhếch: “Anh là Hoắc Tư Thần.”
Âm cuối cùng bị Hoắc Tư Thần khẩn cấp nuốt vào.
Nhiệt độ xung quanh hai người, dưới động tác triền miên, mỗi lúc một nóng hơn.
Tiết Cố Ngôn bị ép tới có chút không thoải mái, khẽ đẩy lồng n.g.ự.c trần của Hoắc Tư Thần, “Nóng…”
Hoắc Tư Thần ngược lại ôm thật chặt thắt lưng cậu, như muốn khảm cậu vào bản thân: “Chờ một lát là không nóng nữa.”
Tiếp sau đó là một đợt hôn môi cuồng nhiệt.