Xuyên không hai lần, vẫn kết hôn cùng anh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-18 09:16:58
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Cuối cùng, xe taxi dừng lại bên ngoài biệt thự của Ôn Tử Chiêu.
Chắc chắn không thể trở về nhà họ Tiết, Tiết Tùng Niên hẳn đang huy động người truy lùng cậu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Ôn Tử Chiêu có thể dùng để đối phó với phiền toái hiện tại.
Tiết Cố Ngôn thanh toán mấy trăm tệ tiền taxi, tài xế còn cười hì hì cảm ơn. Cậu cố gắng kìm xuống cảm giác muốn mắng người, xuống xe.
Cậu đi tới trước cửa biệt thự, vừa mới giơ tay định ấn chuông thì cửa bên trong đã bật mở, một người từ trong đó bước ra.
Ôn Tử Chiêu mặc tây trang, tay kia đang nới lỏng cà vạt: “Đại thiếu gia đào hôn đúng là không giống người thường, còn phải đi dạo một vòng, có cần tôi mở cho cậu một buổi họp báo công bố toàn giới không?”
“Đừng nói nữa.” Tiết Cố Ngôn xua tay, ngược lại nhíu mày đánh giá cách ăn mặc của người bạn trước mặt: “Cậu lưu manh giả danh trí thức như này để làm gì?”
“Đại thiếu gia, đầu óc cậu úng nước à?” Ôn Tử Chiêu kéo tây trang trên người, “Tôi còn có thể đi đâu nữa, tất nhiên là đến dự hôn lễ của cậu rồi! Cậu đấy, không rên một tiếng mà gây ra chuyện động trời như đào hôn, không sợ bác Tiết lột da cậu à?”
Tiết Cố Ngôn cười gượng hai tiếng, “Cậu cũng ở đó mà không gọi tôi, hại tôi phải thanh toán một đống tiền xe.”
Ôn Tử Chiêu liếc mắt xem thường: “Gọi cho cậu để chạy trốn cùng cậu chắc? Nếu vậy tin tức ngày mai sẽ không đăng về chuyện cậu đào hôn mà sẽ là tôi cướp hôn đó. Tôi cũng không muốn chọc vào Hoắc Tư Thần!”
Khi hai người nói chuyện, Tiết Cố Ngôn vẫn đứng ở ngoài cửa.
Trên người cậu là tận ba lớp quần áo và Tây trang, hiện giờ đứng ngoài nắng, bị hun đến mức sắp ngất. Cậu lập tức đẩy Ôn Tử Chiêu ra, đi thẳng vào phòng khách.
Ôn Tử Chiêu ở phía sau kháng nghị: “Này này, cậu định ở nhà tôi sao? Cậu không cần thanh danh nhưng tôi cần! Đừng để tôi bị đồn là hai ta dan díu mập mờ với nhau!!!”
Nói là nói vậy, nhưng hắn cũng không có ý tứ đuổi cậu đi.
Tiết Cố Ngôn ngồi trên sofa, không khí trong biệt thự mát mẻ khiến cậu thoải mái thở ra một hơi.
“Tôi bây giờ bốn bề là địch, không thể về nhà, khách sạn cũng không thể ở, ít nhận trận này qua đi tôi mới có thể trở về gặp ông già.” Cậu nói xong, đột nhiên làm ra biểu tình đáng thương: “Anh Tử Chiêu thân mến, anh chứa chấp em tạm hai ngày thôi được không…”
“Im đi!” Ôn Tử Chiêu xoa đống da gà nổi khắp người, “Tôi sợ cậu đấy!”
Tiết Cố Ngôn lập tức vui vẻ: “Anh Tử Chiêu thật tốt!”
Ôn Tử Chiêu rót một cốc nước: “Nói thật, cậu cứ như vậy đào hôn, quyền thế nhà họ Hoắc không nhỏ, đến lúc Hoắc Tư Thần tới tìm thì cậu tính sao?””
“Anh ta không tới tìm tôi đâu.” Tiết Cố Ngôn hất đôi giày ra khỏi chân, “Anh ta căn bản không muốn kết hôn với tôi.”
Ôn Tử Chiêu đi tới cạnh cậu, cũng ngồi xuống sofa, đưa cốc nước qua: “Anh ta không muốn kết hôn với cậu thì bày ra trận địa lớn như vậy làm gì?! Hôn lễ này chính là hôn lễ xa hoa nhất Bắc Kinh đấy, phóng viên tới đưa tin cũng có hơn trăm người!”
Tiết Cố Ngôn không hiểu sao đột nhiên rùng mình một cái, theo bản năng ngoái nhìn cửa sổ.
Ôn Tử Chiêu nhìn dáng vẻ này của cậu, cảm thấy buồn cười: “Giờ mới biết sợ sao? Lúc đào hôn cậu còn oai phong lắm cơ mà — ‘Ông đây không hầu!’”
Hắn hai tay chống hông, bắt chước giọng điệu của cậu, nói xong cũng không nhịn được mà bật cười, cuối cùng cười sằng sặc đến mức phải lấy tay ôm bụng, gập cả người lại.
Tục ngữ nói không sai, nghé con không sợ hổ, ngựa con háu đá, chỉ sợ có người giúp cậu nhớ lại những việc bốc đồng mình làm.
Tiết Cố Ngôn đen mặt nhìn cậu: “Cậu thôi đi!”
Không phải là cậu sợ, mà đột nhiên nhớ tới lúc trước cậu cũng chắc chắn Hoắc Tư Thần sẽ không đi tìm mình, giây tiếp theo anh ta lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Ít nhiều cũng để lại bóng ma tâm lí.
Nhưng Ôn Tử Chiêu nghe xong lại ngoảnh mặt làm ngơ, cười đến lăn lộn trên mặt đất.
Lúc này, Tiết Cố Ngôn như nhớ tới cái gì, khoanh tay, thản nhiên mở miệng: “Lúc cậu ba mươi hai tuổi còn không ai thèm, cha cậu đã đóng băng tất cả các thẻ ngân hàng của cậu!”
Tiếng cười của Ôn Tử Chiêu lập tức đình chỉ, nghi ngờ nhìn cậu: “Thật hay giả đấy?! Cậu khi nào lại biết xem tướng rồi?”
“Thiên cơ bất khả lộ.” Tiết Cố Ngôn ra vẻ thần bí, dựng ngón trỏ lên lắc lắc.
Nhàn cư vi bất thiện
Ôn Tử Chiêu cười nhạt: “Số người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây đến nước Pháp còn chưa đủ, lại còn không ai muốn tôi? Là không được tôi đặt vào mắt thì có!”
Tiết Cố Ngôn hừ một tiếng: “Để tôi chống mắt lên xem.”
Dứt lời, Ôn Tử Chiêu trầm mặc.
Một giây, hai giây…
Cậu ta đột nhiên túm c.h.ặ.t t.a.y Tiết Cố Ngôn: “Thầy, con không muốn sống cô độc cả đời, ngài thay con nghĩ cách đi!”
“Không cần lo lắng.” Cậu vươn ba ngón tay, “Chỉ cần ba trăm tám mươi tám ngàn tám trăm tám mươi tám…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-hai-lan-van-ket-hon-cung-anh/chuong-9.html.]
Còn chưa dứt lời, cửa sổ phòng khách đã bị người ta gõ.
Hai người cùng nhìn lại, chỉ thấy trợ lí của Hoắc Tư Thần, Triệu Trì, chỉ chỉ cửa lớn, miệng mở khẩu hình, nói: “Thật xin lỗi, Ôn tiên sinh, chuông cửa của ngài bị hỏng.”
Mà Hoắc Tư Thần đứng cách đó vài bước, đã chứng kiến hết thảy sự tình trong nhà.
Hai người theo bản năng đồng thời nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt.
Ôn Tử Chiêu: Tiêu đề báo ngày mai chắc chắn về mình đập chậu cướp hoa.
Tiết Cố Ngôn: Đang “lăn lộn” vui đùa với bạn thân bị hôn phu phát hiện, phải làm sao? Giang hồ cứu net!!!
13
Tiết Cố Ngôn đã có bóng ma tâm lí. Về sau cậu chắc chắn sẽ không bao giờ nói “Hoắc Tư Thần tuyệt đối không đến tìm tôi!” nữa.
Tiết Cố Ngôn khẩn trương nuốt nước bọt, “Bây giờ tôi chạy liệu còn kịp không?”
Ôn Tử Chiêu kéo khoé miệng cứng ngắc: “Nhà tôi không có cửa sau. Cậu định chạy thế nào, dẫn tôi theo với được không?”
Hai người nhanh chóng rụt tay lại.
Tiết Cố Ngôn làm như không có việc gì, lại đưa tay sửa sang lại một chút tóc tai quần áo vì chạy trốn nên hơi lộn xộn.
Ôn Tử Chiêu đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, vẻ mặt lạnh lẽo của Hoắc Tư Thần lập tức xuất hiện.
“Xin lỗi đã quấy rầy, tôi đến tìm Tiết Cố Ngôn.”
Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhưng Tiết Cố Ngôn vẫn vô thức run.
Không đúng, cậu sợ cái gì chứ? Hiện tại cậu độc thân, lại không sống dựa vào anh ta, vậy việc gì phải sợ?
Hơn nữa, Hoắc Tư Thần ba mươi ba tuổi cậu còn dám chọc vào, vậy thì ngán gì Hoắc Tư Thần hai mươi lăm tuổi này chứ?
Nghĩ vậy, Tiết Cố Ngôn như được bơm m.á.u gà, hăng hái đứng lên nói với Hoắc Tư Thần: “Đúng vậy, tôi chính là đào hôn đấy, tôi sẽ không theo anh trở về đâu! Anh làm gì được tôi?”
Biệt thự nháy mắt im lặng như tờ.
Ba người còn lại đồng loạt đưa mắt nhìn Tiết Cố Ngôn, vẻ mặt khác nhau.
Ôn Tử Chiêu tuyệt vọng đưa tay vỗ trán cái bộp, Triệu Trì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim rời mắt đi chỗ khác, làm ra vẻ cái gì cũng chưa nghe thấy.
Chỉ có Hoắc Tư Thần lẳng lặng nhìn cậu, không kinh ngạc, cũng không tức giận.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Hôn lễ đã được hoãn lại, tôi đến không phải để ép cậu trở về.”
Anh nói hôn lễ chỉ là hoãn lại, chứ không phải bị huỷ.
Tiết Cố Ngôn nhăn nhó: “Vậy anh đến đây làm gì?”
Hoắc Tư Thần nhẹ giọng: “Đến xác nhận lại với cậu ngày cử hành hôn lễ.”
Tiết Cố Ngôn giật mình, không tin nổi: “Anh vẫn muốn kết hôn sao?”
Hoắc Tư Thần dường như không thể hiểu vì sao cậu lại hỏi vậy: “Chúng ta đã đính hôn rồi.”
Ý là nếu đã đính hôn rồi, vậy thì chuyện tiếp theo là kết hôn chẳng phải đương nhiên sao?
Tiết Cố Ngôn ngây ngốc mấy giây mới hiểu được ý tứ của anh ta.
Cậu đột nhiên phát hiện Hoắc Tư Thần hai mươi lăm tuổi còn khó chơi hơn cả Hoắc Tư Thần ba mươi ba tuổi.
Có lẽ bởi vì hiện tại anh còn chưa trải qua nhiều chuyện trên thương trường đi?
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Không, ý của tôi là, tôi không muốn kết hôn cùng anh. Anh hiểu rồi chứ, tôi muốn huỷ hôn.”
Ôn Tử Chiêu ở đằng sau trợn mắt há miệng, trong lòng khẽ giơ ngón cái khâm phục sự dũng cảm của Tiết Cố Ngôn.
Hoắc Tư Thần nhíu chặt mày: “Vì sao? Là bởi cậu ta?”
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Ôn Tử Chiêu.
“Không không không, không phải!” Ôn Tử Chiêu lập tức giải thích, “Tôi không hề liên quan, cũng không quen biết cậu ta, là cậu ta đột nhập tư gia, tôi chưa kịp báo cảnh sát thôi.”