“Nó đúng, nhưng nó chỉ cô lập con, đ.á.n.h con, chỉ là con vui.”
“Con hòa nhập với họ ? Ít nhất đừng cô lập?”
Kỳ Trạm gật đầu.
Tốt, hòa nhập là điều , cũng mong nó vài bạn thật lòng.
“Con mẫu giúp ?”
Nó gật: “Xin mẫu chỉ dạy con thế nào, mẫu đừng trực tiếp can thiệp.”
Đứa con nhạy cảm của cuối cùng nhờ cậy gia đình.
Ngày hôm dậy sớm bếp, Kỳ Cẩm Y mang thịt thỏ nấu trường.
Tối về trông đầy tự tin, hỏi thêm.
Ta để dành chút bạc, trừ chi phí nhà cửa vẫn còn dư, bèn mua thêm hai mẫu ruộng nữa; hiện ruộng vẫn đang trồng nên chờ Tết mới chính thức tính là của .
Như nhà tổng năm mẫu ruộng.
Gần cuối năm, Kỳ Trạm dắt vài đứa trẻ về, trong đó cả đứa chất tử của lý trưởng.
Ta chút đồ ăn vặt, bọn trẻ chơi trong đại sảnh đến tối mới gọi về.
Ăn xong, Kỳ Trạm vui vẻ :
“Mẫu , con theo lời dặn, cứ bảy ngày mang một chút đồ ngon nấu chỉ chia cho những cận với con; họ thèm sẽ dần đến gần. Hai tuần đến xin, con đều cho cả.”
Nó đưa cho và Kỳ Phóng mấy miếng, mắt long lanh phấn khởi:
“Cách thật, con tưởng ai ưa thích, xử sự, hóa chỉ là dùng sai cách.”
Ta khuyến khích:
“Ta thấy con mỗi ngày thật lòng, con là đứa dễ mến nhưng ai cũng thích một . Nếu hiệu quả, con sẽ gì?”
“Con sẽ thôi bận tâm nữa. Họ thích con thì sẽ thích con.”
“Còn nữa, nếu họ ghét con vì học vấn, con hãy dùng học vấn mà đ.á.n.h bại họ. Người chỉ ghen những ai giỏi hơn nhưng đến mức thể với tới. Con thấy học sinh lòng mà ganh tỵ với trạng nguyên ?”
Kỳ Trạm suy nghĩ, sáng mắt:
“Ra , chỉ cần con giỏi đến mức họ thể đuổi kịp, họ sẽ ghét nữa mà sẽ tôn trọng.”
13
Mấy năm , cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một bộ áo bông mới, còn bộ của Kỳ Cẩm Y thì nhờ đưa đến tận nơi.
Tuy tốn ít bạc, nhưng đều là thứ thể tiết kiệm.
Kỳ Cẩm Y thi, thể chịu lạnh, mà hai đứa nhỏ áo bông cũ ngắn đến mức chẳng che nổi .
Chỉ thể , còn lo cho , tự hai bộ áo bông, mặc cũng ấm.
Kỳ Trạm nghỉ sớm.
Nó trông tập , rèn luyện thể, giúp chuẩn đồ Tết.
Ngày Kỳ Cẩm Y trở về, chúng nhét đầy chum nhỏ trong sân, trong đó thịt thỏ, thịt gà rừng, thịt lửng ướp, cùng với thịt heo mới mua hôm qua.
Chỉ rau là ít, chỉ còn mấy cây cải trắng và ít khoai tây trong hầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-ke-mau-cua-hai-dai-phan-dien/11.html.]
Kỳ Cẩm Y ngoài cửa khá lâu, chúng mới phát hiện .
Kỳ Phóng reo lên chạy tới, ôm chặt trong lòng, xoa đầu Kỳ Trạm, :
“Đều béo hơn , Phóng nhi còn rắn rỏi hơn .”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Kỳ Phóng vùng , xuống đất biểu diễn một bài quyền, bộ dáng đấy.
Kỳ Cẩm Y mà xúc động, khen mấy câu, hướng về hành lễ:
“Nương tử vất vả .”
Kỳ Trạm dắt tay lặng lẽ trở về phòng .
Đó là để gian cho và gần gũi hơn.
Kỳ Cẩm Y nắm tay sảnh, trịnh trọng : “Những chuyện trong nhà, Trạm nhi đều thư qua, nàng , bằng nàng.”
Trong thời gian y vắng nhà, vẫn kiên trì luyện chữ, bèn đem :
“Ta là thê tử của , là nương của các con, dĩ nhiên hết sức. Mỗi ngày Trạm nhi đều dạy nhận chữ, tuy học hết, nhưng thư thì đủ . Sau cũng sẽ gia thư cho .”
Kỳ Cẩm Y mừng rỡ vô cùng, như sực nhớ điều gì, lấy từ bọc hành lý một túi tiền, đặt tay .
“Ta ở học viện tiết kiệm chút ít, Tết nhờ câu đối, cũng kiếm kha khá. Nàng giữ lấy .”
Ta mở túi xem, đều là bạc vụn, cộng cũng gần hai lượng.
Đêm đó, đem vật nhặt hôm mưa lớn cho xem, ôm liên tục nguy hiểm, bắt hứa sẽ bao giờ thế nữa, mới xem kỹ từng món.
Cái hộp gỗ vẫn mở, Kỳ Cẩm Y cũng , chỉ dặn : “Giữ kỹ, khi sẽ ích.”
Ngay cả chuỗi trân châu nhặt cũng bán nổi.
Kỳ Cẩm Y từng thấy loại châu ở trấn, một hạt thôi ba mươi lượng bạc, bằng sinh hoạt hai năm của một nhà thường dân.
Từ khi trở về, rảnh rỗi hơn hẳn. Việc trong nhà đều tranh , hai đứa nhỏ cũng chạy theo.
Ta nghỉ mấy ngày, tìm quen, mua thêm hai mẫu đất.
Thế là nhà bảy mẫu ruộng.
Ta nghĩ rõ, với phận hiện giờ ăn cũng khó.
Kỳ Cẩm Y là tú tài, miễn thuế đất và thuế lương thực, chi bằng mua thêm ruộng, trông mùa màng mà kiếm chút bạc, ít nhà sẽ lo đói rét.
Lão nông giới thiệu cho một ruộng lão luyện, bàn bạc xong xuôi thì cũng đến đêm giao thừa.
Ta nấu một bàn cơm Tết thịnh soạn, cả nhà quây quần bên .
Kỳ Cẩm Y kể chuyện bên ngoài.
Kỳ Phóng ăn đến tay dính đầy dầu mỡ.
Kỳ Trạm nhỏ giọng mắng , nhưng mặt vẫn mang nụ .
Kiếp tuy sống rực rỡ, song cả đời cô độc.
Giờ xuyên sách, sống những ngày bình thường, một mái nhà.
Cuộc sống như thế… cũng lắm .