Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Tôi Ôm Đùi Boss Toàn Năng - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-06-12 15:00:19
Lượt xem: 265
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Em ấy nhất định sẽ tỉnh lại, em ấy nhất định không nỡ bỏ em lại đâu.”
May mắn thay, Cố Tô cuối cùng cũng tỉnh lại, ngày nào trong phòng bệnh cũng có rất nhiều người vây lấy em ấy.
Tôi đứng sau cánh cửa, nhìn Cố Tô tí tởn dỗ dành A Lê vui vẻ, nỗi lo lắng trong lòng cũng buông xuống.
Cố Tô, cảm ơn em đã tỉnh lại.
Cảm ơn em, đã cứu A Lê thêm lần nữa.
7
Cố Tô vẫn chướng mắt cực kỳ.
Sau hôm đó, ngày nào em ấy cũng độc chiếm A Lê, khiến lúc A Lê ở với tôi cũng không yên lòng.
Tôi và Yến Thâm liếc nhìn nhau, lại nhìn thấy cảm giác đồng bệnh tương liên trong đó.
Tôi gọi hắn ra, ghé vào tai hắn, thấp giọng chỉ hắn một chiêu.
Hắn nhíu mày nhìn tôi: “Làm vậy có chắc được không?”
Tôi lạnh nhạt mở miệng: “Anh có cách nào tốt hơn không?”
“Hay anh không tự tin với chính bản thân mình?”
Hắn hơi nhướng lông mày, cười nhạo một tiếng: “Em ấy thèm khát tôi không phải mới chỉ một, hai ngày.”
“Mà anh ấy, xem ra Cố Lê cũng không thích anh lắm nhỉ.”
Tôi bị hắn chẹn họng, trợn mắt nhìn hắn vui vẻ về phòng bệnh.
Trong lòng bỗng sản sinh cảm giác nguy cơ mơ hồ.
Phải tách A Lê và Cố Tô ra, hy vọng Yến Thâm có thể thuận lợi tiến hành kế hoạch.
8
Cố Tô quả nhiên bị Yến Thâm lừa về nhà, lần đầu tiên tôi thấy hắn được việc như thế.
A Lê cau có khó ở mấy ngày liền, tôi dỗ dành cô ấy, đưa cô ấy ra ngoài đảo du lịch.
Thật ra tôi cũng có một kế hoạch, tôi đã tập duyệt kế hoạch này trong đầu vô số lần.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi mua lại hòn đảo này xong, đã trồng đầy hoa hồng đỏ trên đảo từ sớm, giờ đang vào mùa nở hoa.
Du thuyền gần cập bến, chúng tôi đã thấy hoa đỏ nở khắp núi đồi, diễm lệ vô cùng.
A Lê kinh ngạc nhìn tôi: “Tất cả đều là anh trồng á?”
Tôi mỉm cười gật đầu, ôm cô ấy vào lòng.
“Lúc đầu anh nghĩ em là tuyết liên trên núi băng.”
“Về sau anh mới nhận ra, em là hoa hồng đỏ rực rỡ, đẹp đến mức không gì diễn tả nổi, đẹp đến rung động lòng người.”
“A Lê, anh sẽ vĩnh viễn làm người đồng hành kề vai sát cánh với em, làm bến đỗ cho một mình em.”
A Lê đỏ mắt, tôi lấy chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ sớm ra, chuẩn bị quỳ một chân xuống.
“Em có đồng ý để anh trở thành cảng chắn gió cho em không?”
A Lê mỉm cười nhìn tôi, từ tốn lại kiên định nói ra câu tôi đã ngày nhớ đêm mong bấy lâu.
“Em đồng ý.”
Chúng tôi thỏa thích ôm hôn trên hòn đảo tràn ngập hoa hồng.
Gió nhẹ thổi qua, mang đến lời chúc phúc rực rỡ lại nhiệt liệt của hoa hồng.
Câu chuyện của tôi và A Lê, có thể không đủ động lòng người, cũng không đủ khắc cốt ghi tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-thien-kim-gia-toi-om-dui-boss-toan-nang/chuong-14.html.]
Nhưng tôi vui lòng dùng cả đời này, để viết nên bức thư tình dài dòng lại nhạt nhẽo cho cô ấy.
Lời văn vụng về, mong không khiến mọi người bật cười.
Tối nay, trong ánh trăng sáng trong, hoa hồng yên giấc.
Cầu chúc mọi người ngày nào cũng vui vẻ bình an, yên giấc ngủ ngon.
– Thẩm Chi Ngôn
Ngoại truyện 2: Cố Lê
Từ nhỏ tôi đã biết bản thân mình có điểm khác biệt, những thứ mọi người thấy rất khó khăn, với tôi chỉ là chuyện đơn giản.
Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cuộc đời tôi mới bắt đầu.
Gương mặt xinh đẹp này mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức, ánh mắt hạ lưu của bọn họ khiến tôi vô cùng ghê tởm.
Từ lúc tôi chốn chui chốn lủi cho đến lúc tôi thản nhiên bẻ gãy ngón tay bọn họ, cũng chỉ tốn một chút thời gian.
Chỉ có mạnh mẽ, mới không bị ức hiếp, từ khi rất nhỏ tôi đã hiểu đạo lý này.
Tôi điên cuồng hấp thu tất cả tri thức, cuối cùng, mọi người không còn chỉ nhìn chằm chằm mặt tôi nữa.
Bọn họ kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của tôi, ánh mắt nhìn tôi đã có tính toán và kiêng dè sâu sắc.
Mãi đến khi tôi gặp Tô Tô.
Trên đường về nhà họ Cố, năm anh trai nói với tôi đứa em gái này rất tâm cơ, bảo tôi phải dè chừng em ấy.
Không ngờ em ấy lại khác hẳn tưởng tượng của tôi.
Tô Tô vừa thấy tôi đã rất nhiệt tình với tôi, trong mắt không có chút tâm cơ nào, đơn thuần như suối trong.
Nói đúng ra, suy nghĩ trong lòng em ấy luôn hiện ra ngoài mặt, khiến tôi không khỏi có chút buồn cười.
Lúc em ấy tủi thân hức hức tố cáo với tôi, trái tim tôi hơi run lên, tôi biết em ấy đang giả vờ, nhưng vẫn chiều theo em ấy.
Em ấy tùy tiện kéo tay tôi, hương thơm ngọt ngào ập vào mũi tôi, nhưng tôi không thấy ghét.
Người nhà họ Cố nhiệt tình khiến tôi hơi không quen, tôi quen cảm giác khủng hoảng bao vây lấy tôi hơn.
Tô Tô chắn trước mặt tôi, cảm giác lo lắng lập tức biến mất, trong không khí chỉ còn mùi thơm ngọt ngào của em ấy.
Tôi nhìn em ấy, thầm nghĩ: Có một đứa em gái cũng không tệ.
Chỉ là không ngờ Tô Tô còn mang hai dáng vẻ, lúc đối mặt với anh cả, em ấy nói mấy lời khiến người ta không ngờ nổi.
Dù là ai đến làm phiền em ấy, em ấy đều có thể đáp trả tự nhiên.
Tôi chợt nhận ra, hình như đứa em gái này cũng ghê gớm đó chứ?
Tô Tô biến thành cái đuôi nhỏ của tôi, dù tôi đi đâu em ấy cũng đi theo.
Mỗi lần tôi định mở miệng cự tuyệt, em ấy lại dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi, lời cự tuyệt cứ thế nghẹn trong họng.
Dù tôi có làm gì, em ấy cũng khen tôi, tôi nhìn ra được, em ấy thật sự thấy tôi rất giỏi.
Những người khác nịnh nọt tôi vì muốn cầu xin tôi giúp đỡ, còn Cố Tô lại có thể khen tôi mà không vướng chút tạp chất nào.
Lần nào em ấy cũng ba hoa chính chòe thổi phồng tôi, khiến tôi không khỏi đỏ mặt.
Nhiều lời nói khiến người ta khó mà thốt ra như vậy, rốt cục sao em ấy có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng vậy nhỉ?
Theo vài góc nhìn khác, em ấy cũng rất giỏi.
Em ấy là người đầu tiên hỏi tôi có thấy mệt không, tôi nhìn ra được vẻ đau lòng trong mắt em ấy.
Tôi chỉ mìm cười xoa xoa đầu em ấy.
Ngốc thật, những ngày tháng đó đã qua rồi.
Tôi muốn em ấy biết, chị gái em không gì không làm được.