YẾN ÂM SƯƠNG - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2025-10-30 04:01:39
Lượt xem: 1,685
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 10:
Nghĩ cách để Dung Âm giận .
Tính tình nàng, hiểu rõ.
Nàng cứng cỏi, quật cường, nhưng cũng là hết mực thương yêu Tạ Thiệu.
Ta nghĩ, chỉ cần để mở miệng, nàng ắt sẽ nhượng bộ thôi.
…
Về , Hoàng hậu nương nương từng chỉ thẳng mặt mà mắng:
“Ngươi hồ đồ đến thế là cùng! Thiên hạ rộng lớn như , ngươi chọn, ai mà ? Cớ hết đến khác, cứ là Tạ Dung Sương?”
Khi , đến cầu xin nương nương, mong cho tung tích của Dung Âm.
Hoàng thượng chịu gặp, mẫu vì mà cầu tình. Người chỉ giận dữ quát:
“Đó là đại tướng vì trẫm giữ yên sơn hà! Ngươi trẫm giúp ngươi đem một đại tướng như thế, giam chốn nội trạch ?!”
Không còn cách nào khác, chỉ đành quỳ Hoàng hậu nương nương, nhưng nương nương cũng là sai .
Ta sai, chính sai.
Khó mà tả tâm tình khi mở chiếc hộp gỗ .
Khi , trông ngóng từng khắc, chờ đến lúc mặt trời dần ngả về Tây.
Trong lòng tràn ngập chờ mong, Dung Âm sẽ chuẩn cho điều gì đây?
Có đến khi trời tối, nàng sẽ bắt một hộp đom đóm, đem đến tặng như năm ?
Không, sẽ thế.
Đom đóm chỉ thoáng chốc liền tàn.
Món quà Dung Âm tặng , ắt là thứ thể khiến ngày ngày thấy, khắc khắc nhớ mãi về nàng.
Ta cẩn trọng mở nắp hộp...
Thì , nàng sớm cả .
Mưu kế của , dối trá của , từng chút phản bội, nàng đều rõ trong mắt.
Ngay giây khắc , liền chạy thẳng cung.
Rốt cuộc cũng hiểu, vì nàng đợi đến lúc hoàng hôn.
Vì hoàng hôn buông, nàng rời khỏi kinh thành.
Từ đó về vĩnh viễn còn đuổi kịp nàng nữa.
Thế , Hoàng thượng giam trong Phật đường.
Người , nhân duyên của , vốn là cầu Phật.
Vậy thì nay, hãy ở đó mà tự soi xét của .
Ta sám hối.
Ta thực sự sai.
Lỗi , là thể che giấu.
Ta chỉ là một thoáng hiếu kỳ mà thôi.
Khi Tạ Dung Sương, thấy nàng đôi phần giống Dung Âm, thấy Tạ Thiệu hết đến khác khuyên nếu để Tạ Dung Sương sinh cho một đứa con, thì chuyện sẽ đấy.
Ta từng nghĩ nếu như một đứa trẻ mang dòng m.á.u của và Tạ Dung Sương, liệu thể… thể trông giống như đứa con mà và nàng ?
Phải chăng, khi , thể xem đứa bé đó, là con của và nàng?
Ta hề thuần hóa nàng.
Không .
Ta thật lòng yêu nàng.
Yêu đến tận xương tủy, nhưng yêu sai cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yen-am-suong/chuong-10.html.]
Thế nhưng, nàng sẽ bao giờ tin nữa .
Từ khi trở về từ Lĩnh Nam, đổ bệnh một trận nặng.
Những năm , vì mải mê tìm nàng, chẳng còn tâm trí lo chính sự.
Hoàng thượng sớm cách chức thị lang của , chỉ phong cho một tước hầu, bảo: “Ở mát mẻ, cứ đến đó mà ở .”
Ta giống hệt kẻ công tử bột của nhiều năm , một kẻ vô tích sự.
“Tỷ tỷ thật sự lợi hại đến thế ?”
Điều duy nhất còn khiến thấy vui, là đôi khi Tạ Thiệu đến hỏi chuyện hỏi về những năm và Dung Âm ở Bắc Cương.
Ta kể cho về dáng vẻ oai phong của nàng, về việc nàng một cưỡi ngựa xông trăm quân, về những chiến công lẫy lừng, về việc nàng dù chỉ là một nữ nhân mà hề kém đấng hùng nào.
Kể mãi, kể mãi, Tạ Thiệu cũng rơi lệ.
“Thì Tỷ tỷ của , từng chịu khổ đến …”
Sau đó, Tạ Thiệu cũng Bắc Cương.
Từ , thú vui duy nhất của cũng còn nữa.
Thế là, sa tửu sắc, đắm trong mộng say, sống chuỗi ngày tàn úa.
Xưa , là Dung Âm dắt tay , đưa , hướng về phía ánh sáng.
Ta cứ thế, đuổi theo nàng, một đường mãi về phía .
Đến khi Dung Âm mất cũng còn nữa.
Về , gặp Dung Âm một nữa.
Không còn nhớ rõ là bao nhiêu năm trôi qua.
Chỉ khi , đang say đến phân rõ trời đất, trong mộng cùng nàng luận kiếm, giao chiến giữa khói sương.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng huyên náo:
“Tướng quân Tống trở về !”
“Mau , chính là Tống tướng quân! Tống tướng quân thắng trận trở về !”
Ta choàng tỉnh, đẩy cửa sổ …
Trước mắt, là khiến hằng đêm hồn phách điên đảo.
Ta chẳng kịp xỏ giày, vội lao ngoài.
đến cửa thì vấp ngã, ngã lăn đất, bụi cát phủ kín mặt mũi.
Nằm sát mặt đất, qua khe gạch đầy tro bụi, thấy nàng nụ sáng rỡ, dáng vẻ hiên ngang, ánh vàng trời chiều phủ lên áo giáp của nàng, rực rỡ như thuở đầu gặp gỡ.
Bỗng chốc, ký ức ùa về cái ngày gặp nàng đầu tiên.
Đó là yến giao thừa, năm cung đình đèn rực như .
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đùa, Hoàng hậu đang nửa thật nửa giận mà :
“Ai nữ nhân chẳng bằng nam nhân? Xưa Hoa Mộc Lan, nay thì ...”
“Nay ai? Nàng thử xem.”
Hoàng hậu còn kịp đáp, thì từ góc điện, một tiểu cô nương tóc vàng hoe, run rẩy bước , cất giọng trong trẻo:
“Nay Tạ Dung Âm!”
Nàng căng thẳng đến mức tay khẽ run, nhưng ánh mắt quật cường, sáng như trời:
“Bẩm Hoàng thượng, bẩm nương nương, Dung Âm nguyện học theo Mộc Lan,
chiến trường c.h.é.m giặc, lấy m.á.u để chứng minh chí khí nữ nhi.”
Khi , nâng chén rượu, khẽ “chậc” một tiếng, nhạt:
“Sau Tết cũng chiến trường, đến lúc đó xem ngươi ôm b.í.m tóc mà gọi mẫu thế nào!”
Thế mà, nàng thật.
Còn , giờ đây chỉ đang co rút trong góc hẻm tối tăm , ở một nơi thấy ánh sáng mặc cho chính thối rữa, mục nát.
— Hết —