9.
Ngày phát sóng tin tức về việc thu hồi đất, cả tòa nhà như rung chuyển.
Mười tám bạn trai cũ phấn khích lao lên tầng cao nhất, dép lê của lập trình còn bay thẳng mặt bán sữa, huấn luyện viên thể hình thì lấy cơ bụng rắn chắc đẩy nhà văn dính chặt cửa chống trộm, cảnh tượng náo nhiệt chẳng khác nào ga tàu hỏa dịp xuân vận.
“Chỉ Chỉ, em thấy tin tức , bồi thường mỗi mét vuông tám vạn đó!” Anh tài chính run rẩy giơ điện thoại: “Số tám còn kèm theo bốn con đó nha!”
xoa xoa tai chấn động đến tê dại, chậm rãi lên tiếng: “Chỉnh nhé, là tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám.”
Không khí lập tức đông cứng, yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng nuốt nước bọt “ực” của bọn họ.
Bỗng “phịch” một tiếng, nhà văn quỳ một gối, từ túi áo vest rút chiếc nhẫn kim cương, “Chích Chích, em thấy viên kim cương hài lòng ? Chúng tái hợp nhé!”
“Má! Thằng giấu quỹ đen ?”
“Đã bảo mà, bọn học nhiều thường nham hiểm nhất!”
“Tránh ! Nhà thỏi vàng gia truyền còn thơm hơn thứ đồ tầm thường đó!”
Nhóm bạn trai cũ lập tức nổ tung. Người thì xắn tay áo, thì lục túi, hỗn loạn chẳng khác nào chợ giành mua trứng gà giảm giá.
day day thái dương đang giật thình thịch, đập thẳng hợp đồng đền bù lên bàn : “Ký tên, lấy tiền, câm miệng, biến.”
…
Đêm khuya.
Nghĩa trang lất phất mưa bay.
xổm bia mộ của cha, bản thiết kế khu vui chơi cháy dần trong ngọn lửa, từng tờ giấy tro xoáy lên, bay màn đêm.
nhớ đến giấc mơ quỷ dị hơn một năm .
Trong mơ, cha quỳ trong làn sương mù, mái tóc bạc nhuốm đầy m.á.u và nước mắt, ngừng lẩm bẩm những con trong sổ nợ của nông dân.
Ông lóc thảm thiết, rằng khi còn sống nợ các hộ nông dân một khoản, nay ở âm phủ nhẫn nhục tích góp công đức nhiều năm, cuối cùng mới tìm cơ hội trả nợ, nhưng cần giúp đỡ mới thành .
Ban đầu, coi giấc mơ đó là thật.
cha cứ lặp lặp trong mơ, thậm chí tỉ mỉ cho thông tin và diện mạo của mười tám “ chọn”.
Cho đến khi tình cờ gặp bạn trai cũ đầu tiên ở quán sữa, gương mặt giống hệt như trong giấc mơ cha chỉ cho , kinh ngạc đến mức phun thẳng sữa trân châu mặt .
Khoảnh khắc đó, mới tin lời dặn dò vượt qua âm dương .
Trước tiết Thanh Minh, cha còn với sẽ một “nhóc ma” đến tìm , bảo dẫn theo mười tám bạn trai cũ giúp nhóc con tìm cha, nhân tiện đề nghị thu hồi đất.
May mắn , thứ diễn suôn sẻ.
Nhìn đốm lửa cuối cùng trong đống tro tàn dần tắt, mỉm bia mộ:
“Ông già, nợ trả xong , cả cái m.ô.n.g của ông cũng lau sạch cho đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-chi-chi/phan-5.html.]
Cơn gió cuốn tàn hương bia mộ bay lên, hòa những giọt mưa lạnh buốt tạt lên mặt, như một lời hồi đáp chậm trễ.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
…
Vài tháng .
Tàu lượn siêu tốc của công viên giải trí trong buổi chạy thử nghiệm vẽ thành vòng cung bạc đường chân trời.
dựa lan can tầng thượng của tòa nhà dang dở, trong nhóm chat điện thoại truyền đến những tin nhắn thoại om sòm của đám bạn trai cũ:
“Nhìn xuống , Chỉ Chỉ!”
Dưới lầu vang lên tiếng hoan hô như sấm, đám bạn trai cũ giơ cao bảng đèn LED nhấp nháy:
[Nhà Chỉ tồn tại mãi mãi.]
[Kênh tái hợp mở cửa 24 giờ.]
[Chỉ Chỉ, em là thần của .]
[Chọn ! Chọn !]
…
“Bọn họ còn ồn hơn cả đám cô hồn dã quỷ âm phủ nữa đó.”
Lâm Tiểu Lạc, hồi phục sức khỏe, xích đu ban công uống nước trái cây, cắn ống hút chỉ xuống lầu.
Huấn luyện viên thể hình và lập trình đang vật vì nửa gói mì chua cay, tài chính cầm máy tính bấm bấm khoe thành tích đầu tư, còn nhà văn thì vung vẩy quyển sách mới leo lên bảng bán chạy, tựa sách nổi bật chói mắt “Chuyện Bị Bạn Gái Cũ Lừa Thành Đại Gia”.
Gió đêm mang theo mùi khói nướng từ quán vỉa hè bay lên, hòa lẫn tiếng chửi ồn ào, náo nhiệt hơn bất cứ lúc nào.
lôi bức ảnh của cha.
Lâm Tiểu Lạc bỗng dí sát đầu : “Ủa? Hình như cháu gặp ông đó.”
ngạc nhiên: “Khi nào ?”
Cậu bé ngừng đung đưa đôi chân, nghiêm túc nghĩ ngợi:
“Lúc cháu hôn mê đó.”
“Ông bày quầy ở âm phủ, chuyên thu mua mấy loại rau củ thối nát bão cuốn , sẽ đổi tiền bán rau thành công đức, trả từng nhà nông dân. Chính ông bảo cháu đến vùng ngoại ô tìm mấy kẻ để gom công đức mà…”
Ở xa xa, đèn neon của công viên giải trí sáng rực, ánh đèn ngựa gỗ xoay tròn xuyên qua màn mưa, chảy thành những dải cầu vồng bức tường loang lổ.
Lâm Tiểu Lạc nghiêng đầu tò mò: “Chị Chỉ Chỉ, chị ?”
xoa rối mái tóc nhóc, đám ngốc lầu đang reo hò vì giành nửa miếng thịt khô cay.
Trong khoảnh khắc nào đó, như thấy giọng cha hòa trong gió đêm vọng : “Con gái , , cái tòa nhà dang dở ồn ào gà bay chó sủa, chẳng chính là công viên giải trí sống động nhất nhân gian ?”
(Hết)