YÊU HỔ PHU QUÂN SỦNG TA ĐẾN TẬN TRỜI - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-26 20:03:59
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù sao, từng có lúc, ta xem Ôn Hành như cha ruột…
Nhưng tiếc thay, hắn đã thay đổi.
Lúc ta rơi xuống Hỗn Độn Nhai, ta đã nghĩ thông rồi.
Ôn Hành thích Trúc Hàn kiếm vì nó mạnh mẽ. Nhưng hắn không thích một người chủ kiếm độc lập.
Hắn muốn là một kiếm tu biết nghe lời, đem lại vinh quang cho Thanh Phong Tông.
Có lẽ năm xưa, hắn biết rõ ta không đẩy Bạch Vãn Vãn, nhưng vẫn mượn cớ đó để giam ta dưới đáy vực.
Ánh mắt bọn Tống Lam Phương nhìn ta đầy oán trách khiến lòng ta đột nhiên chua xót.
“Rõ ràng ta mới là người bị oan, dựa vào đâu mà họ nhìn ta như vậy?”
Ta kìm không được nữa, sợ mình bật khóc, bèn quay người ôm chặt lấy Bạch Lẫm, vùi đầu vào lòng y, khẽ nói:
“Ta không chịu nổi nữa…”
Bạch Lẫm hờ hững liếc về phía đám người đang run sợ kia, lạnh lùng nói:
“Đã chọn ta, thì đừng sợ thị phi. Mặc kệ ánh mắt phàm nhân.”
Y thấy ta vẫn vùi mặt không lên tiếng, liền dịu giọng an ủi:
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Lời vừa dứt—
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
ẦM!!!
Một tiếng nổ vang trời.
Bạch Lẫm vì muốn dỗ ta vui, tiện tay c.h.é.m luôn đỉnh núi chính của Thanh Phong Tông!
Mặt núi bị cắt vỡ phẳng lì, phô bày ngay trước mắt.
Đệ tử đứng gần hoảng loạn bỏ chạy.
Từng khối đá to như núi đổ ầm xuống, nện thẳng vào đại điện, bụi mù cuốn lên như tận thế.
Cả tông môn hoảng loạn như ong vỡ tổ.
Bạch Lẫm nhìn cảnh tượng ấy, hài lòng nheo mắt cười, rồi ôm ta rời đi.
Ôn Hành được người đỡ dậy, tránh khỏi đá đổ, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao bám theo bóng lưng ta và Bạch Lẫm.
Không rõ là nhìn ta, hay nhìn người kia—
Ánh mắt sâu như vực.
18.
Bạch Lẫm dắt ta đến một cung điện xa lạ.
Nửa năm không gặp, cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với nhau.
Mắt nhìn mắt… chẳng ai thèm mở miệng.
Muốn gặp thì không thấy, giờ xuất hiện lại không biết nói cái quỷ gì.
…Cuối cùng vẫn là hắn nhịn không được, đôi mắt vàng sáng nhẹ lên, ra vẻ lạnh lùng mà hỏi:
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Ta bừng tỉnh, tiện tay nhấc kiếm lên: “Giới thiệu chút, đây là kiếm của ta – Trúc Hàn.”
Trúc Hàn "ong ong" hai tiếng coi như chào hỏi.
Bạch Lẫm mím chặt môi, mắt vàng nguy hiểm nheo lại: “Nghĩ lại cho kỹ.”
Ngay lúc đó, bé con trong bụng ta cứ như nghe thấy giọng phụ thân, bắt đầu quẫy tới quẫy lui, rất nhiệt tình.
Ta vội đè bụng, nuốt nước bọt.
Hắn chắc… chưa biết đâu ha…
“Ta tên Nghiêm Kiểu.” – ta quyết định đánh trống lảng.
Kết quả bị hắn nhìn thấu, một tay đè ta xuống giường.
Bạch Lẫm đặt tay lên bụng ta, nghiến răng nghiến lợi: “Cái này là gì? Nói.”
“Thịt.” – ta mặt đỏ, muốn gạt tay hắn ra. Không gạt thì bé con lại động cho xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ho-phu-quan-sung-ta-den-tan-troi/chuong-11.html.]
“Thịt?” – hắn cười khẩy – “Là đứa tiểu hổ con của ta với ngươi chứ gì.”
Ngươi nói… sao phải trắng trợn thế?
“Ờ, thì đúng rồi… Vậy ngươi tính sao?” – ta nằm thẳng cẳng, cười nhạt – “Ngươi không cần nó, ta tự nuôi.”
Hắn càng nghe càng giận, giọng trầm xuống: “Ta lúc nào nói không cần đứa nhỏ này?”
“Vậy sao hung dữ với ta!” – tới lượt ta nổi đoá.
Bộ dạng hung tợn như vậy ai mà biết ngươi định làm gì, đồ họ Mèo đúng là phiền!
Hắn bị ta quát ngược lại thì khựng người, nói nhỏ hơn: “Ta… ta khi nào hung với ngươi. Ngược lại, chính ngươi mới là người rời đi không một lời.”
Lừa ai chứ, ta còn quay đầu đi thẳng trước mặt ngươi nữa kìa…
Ta chẳng buồn nói gì, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Thấy ta không đáp, hắn cũng im lặng một lúc, rồi lúng túng mở miệng:
“Ta với ngươi… chắc là đạo lữ đúng không?”
Ta không mở mắt, mặt lạnh đáp: “Chúng ta chỉ là tình một đêm, không cảm tình, không tính đạo lữ. Ngươi không cần vì đứa nhỏ mà miễn cưỡng.”
Phía sau, Bạch Lẫm mặt đỏ rần, rít qua kẽ răng: “Đúng! Ta với ngươi không tình cảm gì! Chỉ vì đứa nhỏ!”
Hắn lăn ra nằm một bên, im lặng một hồi, rồi lại xích lại gần, định đưa tay sờ bụng ta.
Ta lập tức đập tay hắn, liếc xéo: “Làm gì đó? Sao tự tiện sờ bụng người khác?”
“Ta sờ con ta còn không được?!” – Bạch Lẫm gào lên, tức đến xù lông.
Ta cũng đâu vừa: “Nó chưa chui ra, cái ngươi sờ là bụng ta. Không cho!”
Hứ, còn "Bổn Hoàng", ai công nhận ngươi là Yêu Hoàng?
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa:
“Bẩm Yêu Hoàng, tứ phương Yêu Vương cầu kiến.”
Ta: “…”
Đúng lúc thật.
“Không gặp! Đừng phiền Bổn Hoàng, Bổn Hoàng có việc quan trọng!” – Bạch Lẫm lạnh giọng.
“Tuân lệnh.”
Không gian lại rơi vào im lặng.
Ta quay lưng lại định ngủ, hắn đi hay ở ta không quan tâm.
Dù sao cũng song tu rồi, chẳng còn gì phải giả bộ.
Nhưng Bạch Lẫm đột nhiên kéo ta ngồi dậy, ta khó chịu nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn cau mày, bộ dạng căng thẳng như sắp nói chuyện quốc gia đại sự.
“Không… không phải vì đứa nhỏ, những lời lúc nãy ta nói là lỡ miệng.” – hắn lắp bắp, mặt lạnh.
Hả?
Ta giật mình: “Ngươi nói gì? Nói rõ lại đi.”
“Con mèo trắng kia… là ta! Hiểu chưa? Ta đã đi theo ngươi rất lâu rồi!” – Bạch Lẫm nghiến răng, từng chữ rõ ràng – “Ta có tình cảm với ngươi! Ta thích ngươi! Xuống núi xong là theo ngươi liền! Không phải vì đứa nhỏ!”
“Ta… ngươi…” – ta tròn mắt nhìn hắn, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
Trong lòng mềm nhũn.
Con mèo kiêu ngạo đó… lại có thể tỏ tình trắng trợn như vậy.
Ta chưa kịp nói gì thì hắn đã nắm cằm ta, cúi xuống hôn mạnh.
Tấm áo xanh rơi xuống…
19.
Áo xanh mặc lại rồi.
Vì đứa nhỏ lại bắt đầu quẫy.
Ta với Bạch Lẫm nằm im trên giường, ai cũng không lên tiếng.