Ta do dự mở lời: “Mới có tí tuổi mà nó đã… mở linh trí rồi sao?”
Bạch Lẫm chôn đầu trong n.g.ự.c ta, lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Thiếu cảm tình ghê, hồi nãy còn muốn sờ con cho bằng được.
Ta buồn bã thở dài, hơi thất vọng.
Nhưng mà nghĩ lại cũng tốt… Dù sao Bạch Lẫm cũng là mèo.
… ta tự giác không rước họa nữa.
Nghĩ tới chuyện mang thai, ta lại đẩy hắn một cái: “Này, ta có thai nửa năm rồi mà con vẫn bé tí. Chẳng lẽ phải mang ba năm mới sinh à?”
Hắn nhàn nhạt đáp: “Còn một năm nữa. Bạch hổ sinh ra là Kim Đan, tự nhiên thai kỳ dài hơn nhân tộc.”
Ta thở dài. Đổi chủ đề cho vui.
“Bạch Lẫm…” – ta gọi nhẹ.
Hắn hé mắt, đáp lạnh: “Chuyện gì.”
Tỏ tình còn ngắc ngứ, giờ lại ra vẻ lạnh lùng, ngứa tay ghê.
Ta nhịn, nhưng vẫn lên tiếng: “Yêu hoàng đại nhân? Cho ta xem nguyên hình đi?”
Lâu rồi chưa được ôm mèo to… nhớ sờ lông quá.
Hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn hóa thành bạch hổ.
Một con bạch hổ siêu to xuất hiện giữa điện.
Mắt vàng sáng quắc, nằm khoanh trên đất, vừa oai nghi vừa… lười biếng.
Ta bước xuống giường, nhìn cái đuôi dài mượt mà của hắn vung qua vung lại, ngứa tay không chịu được.
Ta đưa tay ra định nắm — hắn né?
Được thôi, ta lễ phép chút.
“Ta có thể sờ đuôi ngươi không?” – ta nhìn thẳng vào mắt con bạch hổ, hỏi rất có lý – “Dù sao ta cũng đang mang con của ngươi.”
“Thì sao? Việc ta không cho, chẳng ai ép được.” – Bạch Lân ngẩng đầu, nói với giọng lạnh băng, ngạo mạn vô cùng.
“Vậy ta không sinh nữa.” – ta lập tức giả vờ giơ tay đập bụng, hắn sợ tới mức dựng hết lông, nguyên con hổ muốn bay lên trời, vội quăng cái đuôi cho ta.
“Bổn hoàng đùa thôi! Đùa thôi mà!”
Ta cong môi cười, hài lòng nằm úp trên bụng trắng của hắn, nghịch đuôi: “Hứ, ta cứ ép ngươi đấy, yêu hoàng thì đã sao?”
“Đúng đúng, chỉ là yêu hoàng…” – hắn vừa ôm ta bằng móng vuốt, vừa bất lực mà phụ họa.
Yêu hoàng cũng sợ vợ đấy nhé.
“Ngươi tệ thật.” – hắn vừa để ta nghịch đuôi, vừa than phiền.
Ta phản bác: “Phải, ngươi tốt lắm, đến cái đuôi cũng không cho sờ.”
Hắn hừ lạnh: “Chờ ngươi sinh con xong, ta cho ngươi biết đuôi ta không phải ai cũng được đụng.”
Ta làm lơ cảnh cáo của hắn, coi như hắn… không có cửa phản kháng.
Vẫn mê mẩn nghịch đuôi, thỉnh thoảng lại vuốt bụng trắng, còn cố tình vuốt ngược lông.
Bạch Lẫm mà nổi giận là sẽ xù lông. Mà lông xù rồi thì… sờ đã lắm!
Vì thế ta rất hay chọc hắn, chủ yếu để… vuốt lông.
Thích nhất là nhìn hắn trừng mắt lạnh lùng mà chẳng làm được gì ta cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ho-phu-quan-sung-ta-den-tan-troi/chuong-12.html.]
Ta gác lại mọi phiền não, chuyên tâm dưỡng thai trong cung của hắn.
Bạch Lẫm không giỏi cười, trông thì không dịu dàng, lại hay cáu.
Nhưng mỗi lần ta khó chịu, hắn lại ân cần xoa eo, giúp ta mặc đồ, còn dạy bé con trong bụng phải ngoan…
Có một con mèo lớn kiêu ngạo nhưng yêu chiều mình, hình như cũng không tệ.
20.
Hôm đó, trêu chọc Bạch Lẫm xong, ta lại thấy nhàn rỗi quá mức.
Nghĩ bụng không thể để thời gian trôi qua trong lười biếng được.
Vậy là ta lại lôi cuộn Vô Tình Kiếm Quyết ra nghiên cứu tiếp.
Bạch Lẫm vốn định ra ngoài xử lý vài việc.
Nhưng vừa thấy ta ôm cuộn kiếm pháp kia ra nghiên cứu say sưa, hắn lập tức… từ bỏ luôn kế hoạch.
Hắn tựa người ở góc tường, ánh mắt âm u như tích mây giông, nhìn ta chăm chú không chớp.
Rồi hắn nhìn một hồi, chịu không nổi nữa.
“Là ta chưa đối tốt với nàng sao? Đến mức nàng phải tu luyện cái thứ Vô Tình Kiếm Quyết đó à?”
“Diệt tình chứng đạo, nàng muốn g.i.ế.c chồng để phi thăng chắc?”
Bạch Lẫm vừa nói vừa đặt tay lên bụng ta, giọng u ám.
Ủa?
Hắn đây là đang… hờn dỗi?
Ta nhướng mày liếc hắn:
“Sao, ta tu luyện đàng hoàng cũng bị làm phiền hả? Vậy ta cứ mãi ở cảnh giới Nguyên Anh, c.h.ế.t sớm, rồi chàng cưới tiểu thê tử khác cho vui lòng?”
Bạch Lẫm mặt đen lại, “hừ” một tiếng rõ to, rồi quay lưng đi, giả bộ không thèm để ý nữa.
Nhưng ta quá quen rồi.
Thế là ta giả vờ lăn lên giường, bất ngờ chau mày:
“Bạch Lẫm… bụng ta khó chịu quá…”
“Chỗ nào đau?”
Hắn lập tức bật dậy, nhào tới sờ bụng ta, gấp gáp hỏi:
“Là con lại đạp nàng sao?”
Ta mặt không cảm xúc, nói dối đầy thành ý:
“Đúng vậy, nó đá ta.”
Thế mà đứa nhỏ trong bụng nghe xong thì có vẻ… tự ái.
Quất ta thêm mấy cú thật lực.
A—đau thật đó!
Ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Bạch Lẫm cảm nhận rõ lực đá từ bụng truyền ra, mắt lập tức sáng lên.
Hắn nghiêm mặt, phóng ra yêu lực cường đại bao phủ lấy ta.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tiểu hổ con cảm nhận được yêu khí từ phụ thân, hoảng quá, ngoan ngoãn nằm im.
Con yên ổn rồi.
Bạch Lẫm cũng yên tâm.
Vụ Vô Tình Kiếm Quyết kia hắn quên sạch, trong đầu giờ chỉ còn mỗi “con ta sao nghịch quá vậy?”.
Hắn khẽ mím môi, vẻ mặt phức tạp, có chút áy náy… với con.
Nhưng chỉ một chút thôi.
“Có ta và con ở đây, nàng đừng xem thứ đó nữa.”
Bạch Lẫm xoa xoa mũi, giọng ấm ức như mèo con bị giành mất đồ ăn.
Ấy da, coi cái mặt xị ra kìa.
Sợ ta luyện nhiều lại thành kẻ vô tình thật, nên lôi cả con ra làm khiên đỡ.
Nhưng mà… kiếm pháp thì vẫn phải luyện, ta còn phải có nghề phòng thân nữa chứ.