YÊU HỔ PHU QUÂN SỦNG TA ĐẾN TẬN TRỜI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-26 20:00:17
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta trở lại trong hang, bắt đầu luyện hóa luồng lực lượng Bạch Lẫm để lại trong người ta—
…Tạm gọi là “yêu lực” đi ha.
Mặt ta đỏ bừng, cố gắng không nghĩ quá cụ thể tới hình dạng và cách thức để có được “yêu lực” đó.
Nhìn vào kim đan nứt toác trong đan điền, ta có chút chua xót.
Mười tám tuổi Kim Đan kỳ – nói ra oai thật đấy.
Tiếc là bị một chưởng của… của Văn Hành Kiếm Tôn đánh nát.
Không còn là sư tôn nữa, giờ phải gọi tên đầy đủ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Nghĩ một hồi, ta quyết định… đan vỡ thì cứ để đấy, ta luyện cái mới.
Mười ngày sau.
Ta nhìn viên tử kim đan lấp lánh trong đan điền, lòng tràn đầy kiêu hãnh.
Quá đẹp, quá đỉnh.
“Vô dụng.” – Giọng Bạch Lẫm vang lên, không biết đã vào từ lúc nào.
“Cho ngươi nhiều nguyên dương vậy mà chỉ luyện ra Kim Đan, sao không nhân cơ hội kết Anh luôn?”
“Vì ta không thích đi đường tắt.”
Ta lười biếng liếc hắn. Đan luyện xong, kinh mạch cũng lành, ta có còn việc gì cần nhờ hắn nữa đâu?
Ta quay đầu đi, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt vốn có.
Chợt nghĩ ra một chuyện, ta dè dặt hỏi:
“Ta… có phải sẽ…”
“Cảnh giới của Bổn Hoàng cao như thế, ngươi tưởng dễ có con vậy à?” – Bạch Lẫm hừ lạnh, ngắt lời ta.
Ta gật đầu nghiêm túc: “Ồ, tức là chàng… vô sinh. Tốt rồi.”
Mặt Bạch Lẫm tối đen.
Hắn nghiến răng giải thích từng chữ:
“Là vì thiên đạo ràng buộc! Cảnh giới cao thì khó có con thôi!”
Nhìn gương mặt bình thản như thể không hề bị xúc phạm của ta, Bạch Lẫm bỗng nhớ ra—
Lần duy nhất ta biểu cảm lệch lạc, hoang dại chính là lúc… song tu.
Hắn lập tức cong môi, cúi sát xuống:
“Nhưng nếu ta dùng hình thú song tu với ngươi… thì khả năng có con có khi lại cao hơn.”
“Hử? Nếu ngươi thực sự muốn truyền hậu duệ…”
Ta bình tĩnh ngẩng đầu, giọng lãnh đạm:
“Xin lỗi, kỹ thuật quá kém. Lần sau ta không tìm giống mèo nữa đâu. Đau thấy bà.”
7.
Bạch Lẫm hình như đang rất tức giận, biến luôn về nguyên hình, chắn ngay cửa hang, không cho ta ra phơi nắng.
Ối giời ơi, đúng là quá đáng mà.
Cả con hổ phồng lên như trái banh, to hơn bình thường kha khá, nhìn chẳng khác gì bông bồ công anh khổng lồ.
Ta hơi phiền, vì ta muốn ra khỏi vực, kiếm Trúc Hàn của ta vẫn đang đợi ta kia kìa.
Có nên dỗ hắn không nhỉ?
Thôi… phiền quá. Ta không giỏi dỗ người khác, nghĩ đến là thấy bực.
Vì thế ta đạp lên lưng hắn bò ra ngoài luôn. Dù hắn có hơi to, nhưng trèo cũng không quá khó.
Ừm… hình như ta nghe thấy tiếng gầm trầm thấp rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ho-phu-quan-sung-ta-den-tan-troi/chuong-4.html.]
Thôi bỏ đi vậy, ta đành dịch người ngồi ra sau gáy hắn.
Nhìn cái đầu lông xù cùng hai cái tai trắng cứ đưa qua đưa lại…
Tự dưng lòng mềm nhũn.
Coi như đang chơi với mèo đi, dỗ mèo chắc cũng không khó lắm đâu ha?
Thế là ta túm lấy hai tai hắn, mặt lạnh tanh, bắt đầu bật giọng "bánh bèo" dỗ mèo:
“Tai hổ gì mà mềm thế này, lông mượt ghê ha~ Ai mà nuôi được con hổ vừa đẹp vừa mạnh mẽ thế này vậy nè~~”
Ta thấy râu Bạch Lẫm giật nhẹ, mắt thì nheo nheo, giả bộ như mình vẫn đang giận, nhưng cái đuôi trắng đằng sau thì ve vẩy tới tấp, thoải mái thấy rõ.
Hừ, đúng là… đàn ông ai mà không mê giọng bánh bèo chớ.
“Bổn tọa tha thứ cho ngươi, đưa ngươi ra khỏi vực cũng được, miễn là đừng nói mấy lời buồn nôn nữa.” – Bạch Lẫm đứng dậy đi về phía trước.
Giọng nghe thì lạnh lẽo kiêu ngạo, mà cái móng trắng lại cong cong sướng rơn, đi mà như múa.
Chậc.
Ta theo Bạch Lẫm tới nơi mình từng rơi xuống, ngẩng đầu nhìn pháp trận vàng đỏ lơ lửng giữa không trung.
Bạch Lẫm biến lại thành hình người, ánh mắt u ám nhìn trận pháp ấy.
Sau đó vung tay đánh một chưởng.
Vô số tia sét đỏ đen lẫn lộn từ lòng bàn tay hắn b.ắ.n lên, đánh thẳng vào trận pháp.
Trận pháp chao đảo, từng đợt ánh sáng đỏ dội ngược lại, muốn phản kháng lại đòn công kích ấy.
Trên người Bạch Lẫm đột nhiên hiện ra mười mấy vòng xiềng xích đỏ như ảo ảnh, nối liền với trận pháp trên trời, như đang muốn hút lấy linh lực từ đó.
Trận pháp này định trói hắn lại à? Nhưng sao lại bị hắn hút ngược?
Đồng tử ta co rút.
Không đúng!
Là mấy cái xiềng xích đó đang hút yêu lực của Bạch Lẫm!
Không chừng… còn hút cả vận khí và sinh mệnh hắn nữa.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ta nhìn rõ mấy ký hiệu trong pháp trận kia.
“Trận câu hồn mượn thần…”
Đầu óc ta chợt tỉnh táo lạ thường.
Có lẽ Bạch Lẫm không phải vì nhập ma mà bị trấn áp, mà là… bị người ta nhắm vào vận mệnh tiên thiên của hắn.
Khóe miệng ta đắng ngắt, mắt không rời vẻ mặt lạnh lẽo của Bạch Lẫm. Lần đầu tiên, ta bắt đầu hoài nghi các tiên môn.
Chỉ mấy phút sau, trận pháp không chịu nổi công kích của Bạch Lẫm, tan thành mảnh vụn, tiêu biến giữa trời đất.
Lúc ta hoàn hồn lại, thì đã bị hắn túm cổ ném lên đỉnh Hỗn Độn Nhai rồi.
Ta đứng đực mặt ra, không biết nên nói gì. Bạch Lẫm hình như cũng không cần an ủi.
“Sao? Không nỡ xa bổn tọa à? Nhưng bổn tọa không cần một phế vật đi theo đâu.” – Bạch Lẫm liếc nhìn vẻ lơ đễnh của ta, mắt nheo lại, giọng lạnh như băng.
Nhìn bộ dạng hắn ra vẻ chẳng thèm quan tâm, ta nghĩ lại một chút. Ờ ha, có phải ta hại hắn đâu, mắc gì phải thấy áy náy?
Ban đầu chỉ là đôi bên có lợi, giờ thoát ra được rồi, đường ai nấy đi, cớ gì phải lằng nhằng?