- Đi nào Lucasta.
Giống như bao nhiêu , đưa tay cho cô nắm lấy nhưng , cô thèm chạm tay mà chỉ bước lên phía .
Hành động xa cách khiến hụt hẫng như thể khác phản bội , rõ ràng mới cách đây vài năm thì cô vẫn còn nũng nịu đòi bế tay, lớn hơn chút nữa thì bắt cầm tay dẫn mỗi khi ngoài và giờ thì ngó lơ , chẳng thèm cũng đụng chạm.
Cô vẫn giống cây nấm đáng yêu xách cái giỏ bện bằng dây leo nhưng cây nấm cao hơn nhiều, xinh hơn nhiều và cũng ngang ngạnh hơn nhiều. Còn nữa là cô còn bên cạnh mà mặt , tách biệt.
Lúc cả hai tiến những tán cây lớn và rậm rạp thì Samson mới thấy dễ chịu hơn. Vì cô hái nấm xong sẽ gì mà cứ nằng nặc đòi giờ nên khi kiếm một gò nấm cho cô hái thì giả vờ rằng thêm một đoạn nữa để kiếm củi và dặn dò cô đừng lung tung.
- Anh lâu Samson? Bao nhiêu lâu thì ? Anh sẽ kiếm bó củi lớn nhỏ?
Sau một hồi giận dỗi thì cuối cùng Lucasta cũng chịu mở miệng chuyện nhưng những câu hỏi dồn dập của cô khiến Samson chẳng vui chút nào.
Anh cảm giác như Lucasta đuổi cho khuất mắt để cô cơ hội bỏ trốn .
Trong suốt mười năm qua, đêm nào cũng chạy sang phòng cô ba, bốn để kiểm tra xem cô còn ngủ bên trong leo tường mà mất , ban ngày cũng để ý đến cô liên tục dẫn đến cơ thể thiếu ngủ trầm trọng.
- Anh sẽ kiếm bó củi lớn để dùng trong mấy ngày tới luôn. Anh sợ nếu như mưa bất chợt thì củi sẽ ướt, mùa hè mưa đột xuất lắm.
Nụ lập tức xuất hiện đôi môi đỏ thắm của Lucasta. Cô gật đầu xuống và hái vội những cây nấm gò, cô hề rằng gương mặt của Samson sa sầm .
Chẳng mấy chốc, giỏ nấm đầy, Lucasta vội vàng dậy đưa mắt xung quanh. Khi chắc chắn rằng trai xa, cô liền chạy tới cây cổ thụ bấu víu các cành cây để leo lên cao.
Khoảnh khắc đôi chân chạm cành cây cao nhất, cô chới với suýt ngã nhưng may mắn là cô trụ .
Phía bên , Samson yên lặng và ngước lên cô. Ban nãy, thấy cô cố bám cây leo lên nhưng can ngăn vì cô đang gì.
Và giờ đây, khi chứng kiến cô đang cành cao chót vót và hướng ánh mắt mênh m.ô.n.g thì dám gọi vì sợ cô giật rơi xuống.
Tuy thể dễ dàng đỡ cô trong tình huống nhất nhưng bất đắc dĩ mới như vì sợ cô ngạc nhiên về năng lực của trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/anh-chang-ma-ca-rong-cua-toi/chuong-28-tam-hon-mong-mo-cua-thieu-nu-2.html.]
Gương mặt vốn đang hớn hở của Lucasta bỗng trở nên buồn bã vì những gì mà cô thấy giống như cô tưởng tượng. Trước mắt cô là bạt ngàn rừng xanh và thành phố, nhà xe gì cả.
Lúc cô cúi đầu xuống thì thấy Samson đang lên nhưng vì độ cao nên cô thể thấy rõ biểu cảm mặt .
- Lucasta, em gì đó ? Em leo xuống , từ từ thôi. – Samson lên tiếng ngay khi thấy cô .
- Sao trở nhanh thế chứ? – Cô làu bàu.
Dù lo lắng mắng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn theo từng cành cây để trở xuống vì cũng thể cứ mãi cao .
Samson rời mắt khỏi cô, gần như nín thở theo cử động của cô em gái cùng chung huyết thống.
Lucasta tuột xuống nửa cây thì đột nhiên buông tay và nhảy ào xuống mặt đất trong sự ngỡ ngàng của Samson.
Ngay lập tức, nhún chân nhảy lên và đón lấy cô. Theo phản xạ tự nhiên nhất, cô ôm chặt lấy và nhắm nghiền hai mắt vì quá sợ hãi.
- Lucasta, em đang cái gì ? Em em thế là nguy hiểm ? Sao em thể nhảy từ cao xuống như thế? Chân và tay em thể sẽ gãy và em sẽ chạy nhảy nữa. – Samson đặt cô xuống và cố kiềm nén cơn giận để lớn tiếng với cô.
- Anh, em thấy thành phố xe gì cả. Em chỉ thấy rừng thôi. – Cô thất vọng lên tiếng và bỏ ngoài tai câu hỏi của trai.
- Gì cơ? Em leo lên đó để thành phố ?
Cô gật đầu cho rằng cô thấy trong sách vẽ đám rừng cách một đoạn xa là thành phố, trong thành phố nhiều và xe nên cô leo lên cây để thấy những thứ đó vì cô thích chúng nhưng rốt cuộc chỉ thấy một màu xanh của cây cối, gì khác hơn.
- Lucasta, em.. em cảm thấy buồn khi sống cùng ? – Samson ngập ngừng hỏi.
- Không . Em vui khi ở bên cạnh. Chỉ là.. chỉ là em những gì trong sách vẽ đúng thôi.
Vì nhận gương mặt trai đột nhiên ủ dột nên cô vội vàng giải thích và sà lòng và ôm thật chặt.
là cô buồn nhưng liên quan gì đến cả, chỉ tại vì cô thấy cảnh thành phố trong sách quá ư bắt mắt và nhộn nhịp nên cô tận mắt chứng kiến xem mà thôi.