Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

BỆ HẠ, BÀN TAY VÀNG CỦA NGÀI ONLINE RỒI! - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:37:30
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh đèn lồng vàng vọt, lay động theo gió. Khi ấy, nàng cười rất rạng rỡ, tràn đầy niềm vui.

 

Nàng nói:

“Lưu Ly, ngươi đợi ta ở đây một lát nhé, đừng đi đâu cả. Ta đi mua hoa đăng, rồi sẽ quay lại ngay.”

 

Tiếng nàng vẫn như còn văng vẳng bên tai.

Vậy mà lần này, hắn lại biến mất ngay trước mắt nàng. Nếu là nàng, liệu có buồn không? Có đau lòng không?

 

Nghĩ đến đây, hắn đưa tay vào trong tay áo tìm vật gì đó. Nhưng tay áo trống rỗng. Hắn giật mình, vội vàng cúi xuống tìm quanh giường, nhưng chẳng thấy thứ gì.

 

“Tranh đâu rồi?” hắn nhíu mày lẩm bẩm.

 

Tạ Định Phương thấy hắn như vậy, liền hỏi:

“Ngươi đang tìm gì vậy?”

 

“Một bức tranh.”

 

Tạ Định Phương khẽ chau mày, lại hỏi vấn đề trước đó:

“Điện hạ nói là vị công chúa nào?”

 

Hiện tại, hoàng thượng con cháu không nhiều. Trong số các công chúa, người lớn hơn Tiêu Yến chỉ có An Ninh công chúa Tiêu Nhu, nhưng nàng ấy sống kín đáo, gần như không giao du với ai, cũng chưa từng tiếp xúc với Tiêu Yến.

 

Việc này không dễ nói rõ trong vài câu, Tiêu Yến mời ngoại tổ ngồi yên, tự tay rót trà, rồi chậm rãi kể lại từ đầu.

 

Nghe xong, Tạ Định Phương không khỏi sửng sốt. Ông vốn khó tin, nhưng người kể là Tiêu Yến, từ nhỏ lớn lên trong mắt ông, là người kiêu ngạo nhưng trầm ổn, không phải kẻ bịa chuyện. Huống hồ, thương tích của hắn rõ ràng đã khỏi hẳn, y phục trên người cũng không phải vật trong hoàng cung.

 

Tiêu Yến lại nói:

“Đây là chuyện chính ta trải qua. Ngoại tổ cũng thấy đấy, thương thế của ta đã lành, độc khí trong người cũng được giải trừ. Mấy phương thuốc và châm cứu trong cung đều không có tác dụng như thế, không phải lời nói ngoa đâu.”

 

Tạ Định Phương nghe xong xúc động không thôi, gần như muốn quỳ xuống lạy trời:

“Tạ ơn trời cao, tạ ơn tổ tiên phù hộ! Giữ được mạng của Yến Nhi! Sau này nếu dân chúng thiên hạ cần đến ta, dù có c.h.ế.t ngàn lần, ta cũng không từ!”

 

Nói xong lại hỏi:

“Vậy rốt cuộc là khi nào, ở đâu người mới đến được cái thế giới kỳ lạ ấy?”

 

Tiêu Yến nhớ lại rồi đáp:

“Cả hai lần đều xảy ra vào lúc ta cận kề cái chết. Có vẻ như mỗi khi sinh mệnh bị đe dọa, ta liền bị đưa sang bên kia. Mà khi thương thế khỏi hẳn thì ta sẽ trở lại.”

 

Tạ Định Phương kinh ngạc:

“Hai lần? Vậy lần trước là khi nào?”

 

Nghe nhắc đến, Tiêu Yến chợt nhớ ra một sự kiện đã chôn sâu trong ký ức, năm đó hắn còn nhỏ, từng bị hạ độc suýt chết. Hắn biết rõ là do Chung quý phi đứng sau, nhưng không có bằng chứng, chẳng thể tố cáo bà ta. Sau đó vì không muốn làm phụ hoàng thêm phiền lòng, hắn chôn kín chuyện này, không kể với ai.

 

Hôm nay, hắn mới kể lại cho ngoại tổ nghe, dù chỉ là sơ lược.

 

Tạ Định Phương nghe xong, giận đến nỗi đ.ấ.m mạnh lên bàn trà, khiến chén trà rơi xuống đất vỡ tan.

 

“Một ả đàn bà độc ác! Không ngờ lại nhẫn tâm hạ độc đứa nhỏ như vậy! Nếu năm đó người không qua khỏi…”

Ông nghẹn giọng, không dám nghĩ tiếp.

 

Tiêu Yến vội rót cho ông một chén trà khác, nhẹ giọng an ủi:

“Ngoại tổ đừng giận. Những năm nay, bọn họ nhiều lần mưu hại ta, nhưng ta đã hiểu rõ tính tình và thủ đoạn của bà ta, chưa bao giờ để bà ta được như ý. Hơn nữa…”

 

Tạ Định Phương nhìn hắn, không nói gì thêm, chỉ cầm chén trà đặt mạnh xuống bàn, lòng vẫn đầy giận dữ. Nghĩ đến chuyện khi xưa Tiêu Yến còn nhỏ mà đã bị ám hại như thế, ông chỉ hận không thể lột da kẻ chủ mưu kia.

 

“Còn muốn nói gì nữa?”

 

Tiêu Yến mỉm cười, ánh mắt dịu lại:

“Cũng nhờ lần đó bị thương nặng, ta mới có cơ hội gặp được tỷ tỷ.”

 

Trái ngược với vẻ mặt giận dữ của Tạ Định Phương, trên mặt Tiêu Yến giờ đây là nụ cười ấm áp, mang theo chút dịu dàng khó tả.

 

“Nếu không có chuyện ấy, ta cũng không biết ngoài thế giới này còn có một nơi kỳ lạ đến vậy.”

 

Tạ Định Phương hừ một tiếng:

“Chung Ớt Lan đúng là độc ác! Khi đó ta đang bận chinh chiến ở biên cương, phụ hoàng ngươi thì đi săn, còn ngươi lại còn quá nhỏ. Nếu khi ấy có chuyện gì bất trắc…”

 

Tiêu Yến cười nhẹ:

“Chuyện qua rồi, xin ngoại tổ đừng nghĩ nữa. Biến cố ấy hóa ra lại là vận may.”

Hắn lấy từ trong người ra một lọ thuốc, đưa cho ông.

“Tỷ tỷ bảo đây là thuốc giải trăm loại độc, ngoại tổ giữ lấy, phòng khi cần đến.”

 

Tạ Định Phương nhận lấy, liếc hắn một cái:

“Con đấy, thường ngày kiêu ngạo ít nói, không thích gần nữ nhân. Thế mà với vị tỷ tỷ trong miệng con, ta thấy con ngoan ngoãn thật đấy.”

 

Tiêu Yến nghe vậy, tai khẽ đỏ lên, khẽ đáp:

“Tỷ tỷ không giống người khác.”

 

Tạ Định Phương cười cười:

“Thế nàng ta có gì không giống?”

 

Trong đầu Tiêu Yến hiện lên hình ảnh nàng, váy trắng lụa mỏng, tóc dài đen nhánh, làn da trắng như tuyết, ánh mắt trong suốt như nước thu. Vẻ ngoài mềm mại là vậy, nhưng lại cưỡi hổ lớn, võ công xuất chúng, không ai sánh bằng.

 

Nam Cung Tư Uyển

Tiêu Yến không nói thêm, chỉ khẽ hỏi:

“Lần này ta bị ám toán, đã bắt được kẻ hạ thủ chưa?”

 

Tạ Định Phương nghiêm giọng:

“Ta đã cho người truy lùng khắp nơi, toàn thành đã giới nghiêm, không ai được ra vào. Dù hắn có mọc cánh, cũng không thoát khỏi tay ta!”

 

Nghe vậy, Tiêu Yến yên tâm. Lần trước hắn không thể lật đổ được Chung quý phi vì không có chứng cứ. Nhưng lần này hắn nhất định phải bắt được hung thủ và vạch mặt kẻ đứng sau!

 

Tin tức Tam hoàng tử suất lĩnh tinh binh tập kích bất ngờ, đại phá quân địch, c.h.é.m tướng địch truyền khắp nơi. Khi biết địch quân đã rút về Võ Quận, dân chúng từng sơ tán khỏi Duyện Châu ai nấy đều vui mừng, lục tục dò hỏi tin tức dọc đường trở về thành.

 

Khi tới cổng thành, mọi người lại phát hiện tình hình có phần khác lạ thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt hơn cả thời chiến, mỗi người muốn vào thành đều bị tra xét kỹ lưỡng, chỉ cho vào, tuyệt không cho ra.

 

Thấy vậy, dân chúng không khỏi lo lắng, bất an lan khắp hàng người.

 

Một người tiến lên hỏi quan binh:

“Thưa đại nhân, trong thành xảy ra chuyện gì sao? Vì sao kiểm tra nghiêm như thế?”

 

Viên quan binh kia sắc mặt nặng nề, chỉ đáp:

“Chuyện này không liên quan tới các vị, đừng hỏi nhiều.”

 

Lại có người lo lắng:

“Vậy hiện giờ chúng ta đã an toàn chưa? Địch quân thật sự đã lui?”

 

Quan binh gật đầu:

“Các vị cứ yên tâm, Duyện Châu hiện tại đã được bảo vệ nghiêm ngặt, triều đình sẽ phái thêm binh đóng giữ. Địch quân muốn quay lại, cũng không dễ.”

 

Một người khác nghi hoặc:

“Đã như vậy, sao việc vào thành lại khó đến thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/be-ha-ban-tay-vang-cua-ngai-online-roi/chuong-29.html.]

Quan binh giải thích:

“Lúc loạn lạc trước đây, có rất nhiều người ra khỏi thành. Bây giờ quay về, trong đám ấy e có kẻ ngoài trà trộn, nên mới phải tra xét chặt chẽ, là vì sự an toàn của tất cả mọi người thôi.”

 

Nghe vậy, mọi người dần hiểu ra, bèn rối rít cảm tạ các binh sĩ vất vả giữ thành.

 

Nhưng lại có người hỏi thêm:

“Chỉ cho người vào, không cho ra là sao?”

 

Lần này, vẻ mặt quan binh cứng lại, nghiêm giọng:

“Đừng hỏi nữa! Muốn vào thành thì nhanh vào đi, đừng nhiều lời!”

 

Phía trước có người hô lớn:

“Trời sắp tối rồi! Ai muốn vào thành thì nhanh lên!”

 

Phía sau cũng có người thúc giục:

“Phía trước mau đi chút nào, hàng người này xếp cả nửa ngày rồi, ta còn phải về nhà cho lũ heo ăn nữa!”

 

Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng vẫn lần lượt xếp hàng vào thành. Vào đến nơi, thấy thành trì vẫn nguyên vẹn, không bị quân địch phá hư, chỉ là phòng thủ nghiêm hơn bình thường, bấy giờ mới thực sự yên lòng.

 

Trong khi đó, trong thành Duyện Châu, một đội kỵ binh chia làm năm hướng, tiến hành lục soát khắp các ngõ ngách, truy tìm những kẻ khả nghi. Trên thành lâu, một nam nhân vận giáp màu xám tro, tay cầm trọng kiếm, ánh mắt sắc bén đảo qua từng góc trên tường thành, không bỏ sót điều gì.

 

Một binh sĩ tiến đến, trên tay cầm một bao tên bằng trúc và một cây cung, cung kính bẩm báo:

“Khương Đô Thống, thuộc hạ phát hiện được bao đựng tên này. Trong ống còn hai mũi tên có dấu hiệu bất thường.”

 

Khương Tê Ngô nheo mắt quan sát. Bao tên bằng trúc, mũi tên làm bằng sắt. Trong số đó, có hai mũi tên rõ ràng đầu tên đã chuyển màu đen. Hắn giơ tay nhấc một mũi lên, đưa sát vào mũi, khẽ nhíu mày. Quả nhiên một mùi hắc độc nhàn nhạt xộc lên.

 

“Phát hiện ở đâu?”

 

“Ngay tại góc trái phía sau hộ thành lâu. Xin Đô Thống theo thuộc hạ đến xem xét kỹ hơn.”

 

Khương Tê Ngô gật đầu, theo binh sĩ tới hiện trường. Đó vốn là nơi lẽ ra phải do quân thủ thành canh giữ.

 

Hắn liền lạnh giọng:

“Đi, gọi viên tham tướng phụ trách nơi này đến gặp ta!”

 

“Tuân lệnh!”

 

Vừa xoay người rời đi, Khương Tê Ngô lại gọi người kia dừng lại:

“Từ từ đã…”

 

“Đô Thống đại nhân có điều chi căn dặn?”

Khương Tê Ngô rút một mũi tên đen trong bao ra, giao cho hắn:

“Lập tức sai người mang thứ này trình lên tay Quốc công đại nhân, đồng thời hỏi rõ tình trạng của điện hạ, báo lại cho ta ngay.”

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay.”

 

Ngoài doanh trướng của Tam điện hạ, mấy vị tướng lĩnh đi tới đi lui, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng bất an.

 

“Điện hạ và Quốc công đã vào trong trướng gần hai canh giờ, sao vẫn chưa ra ngoài?”

An Cầu Phúc siết chặt nắm tay, lòng như lửa đốt, nhìn sang Trương quân y:

“Trương Quân y, chẳng lẽ ngươi không thể vào trong xem thương thế của điện hạ thế nào sao?”

 

Lúc này Trương quân y đã bình tĩnh hơn nhiều. Khi bước ra, hắn từng nhìn thấy sắc mặt của điện hạ đôi mắt sáng, thần sắc tỉnh táo, nhìn qua không giống người bị thương nặng.

 

Điều khiến hắn khó hiểu là lúc trước khi trị thương, tuy vết thương chỉ ở vai, nhưng rõ ràng có dấu hiệu trúng độc. Nếu không có thuốc giải đặc biệt thì không thể nào bình phục nhanh như thế, thậm chí còn có thể nguy đến tính mạng.

 

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, điện hạ như không hề có việc gì. Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó đã bị mọi người bỏ lỡ, nhưng suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra.

 

“Quốc công đã căn dặn ngài chỉnh đốn quân đội, ngài cũng không cần quá lo lắng ở đây.” Hắn khuyên nhủ An tướng quân nóng nảy đôi chút.

 

Lúc này, một binh sĩ vội vã chạy tới, xin được gặp Quốc công đại nhân.

 

An Cầu Phúc thấy trong tay binh sĩ kia cầm một vật dài được bọc trong vải thô màu xám, không rõ là thứ gì.

 

“Quốc công đại nhân hiện không tiện gặp người, ngươi có chuyện gì?”

 

“Bẩm tướng quân, thuộc hạ là lính dưới trướng Khương Đô Thống. Đô Thống vừa phát hiện một mũi tên có độc trên thành lâu, lệnh cho thuộc hạ lập tức mang tới trình Quốc công.”

 

An Cầu Phúc nhận lấy món đồ, hỏi:

“Còn phát hiện gì khác không?”

 

Người lính cung kính đáp:

“Tạm thời chưa có thêm gì.”

 

“Được rồi, ngươi lui xuống đi. Vật này ta sẽ giao tận tay Quốc công.”

 

Người lính lại hỏi thêm:

“Đô Thống cũng muốn biết tình trạng thương thế của điện hạ ra sao, tướng quân có thể hồi đáp được không?”

 

Sắc mặt An Cầu Phúc hơi trầm xuống:

“Ta cũng đang muốn biết đây.”

Nhưng thấy binh sĩ chờ đợi, lại biết Khương Tê Ngô có quan hệ thân thiết với Tam điện hạ, bèn đáp:

“Quốc công đại nhân không có gì sốt ruột, cũng không triệu y sư, chắc là không có gì đáng lo.”

 

“Vâng, đa tạ tướng quân. Thuộc hạ xin cáo lui.”

 

Đợi người lính đi khỏi, An Cầu Phúc lại đến trước trướng, cao giọng hỏi vọng vào:

 

“Tam điện hạ, mạt tướng có việc muốn bẩm báo, có thể vào được không?”

 

Lúc này, Tiêu Yến vừa mới đem mọi chuyện kỳ lạ vừa trải qua kể lại cho Tạ Định Phương.

 

Tạ Định Phương dù kinh ngạc không tin nổi, nhưng trước sự thật bày ra trước mắt, chỉ có thể bán tín bán nghi.

 

“Yến Nhi, chuyện hôm nay con kể với ta, tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai.”

 

Tiêu Yến đương nhiên hiểu rõ. Hắn đến thế giới của tỷ tỷ, còn được gặp lại nàng, chuyện này vốn dĩ hắn chưa từng định nói cho bất kỳ ai. Nhưng lần này tỉnh lại trước mặt bao người, cũng chỉ đành đem mọi chuyện đại khái báo lại cho tổ phụ, để tránh người khác suy đoán lung tung.

 

“Yến Nhi hiểu rõ.”

 

Tạ Định Phương ngồi xuống, ánh mắt nhìn vai trái của hắn:

“Vai con lẽ ra phải có vết thương mới đúng.”

 

Tiêu Yến sớm đã nghĩ đến điều đó. May mắn là trong trướng còn một mũi tên, hắn lập tức lấy ra, đồng thời thu áo ngoài do tỷ tỷ tặng rồi cất kỹ vào hộp. Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Tạ Định Phương, hắn cắn răng, dùng mũi tên đ.â.m nhẹ vào vai mình.

 

Dù đã chuẩn bị tinh thần, đau vẫn khiến hắn khẽ rên một tiếng. Hai ngày qua được tỷ tỷ chăm sóc tỉ mỉ, hắn dường như đã trở nên yếu đuối hơn đôi chút.

 

Dù chỉ là làm bộ, hắn cũng không dám đ.â.m quá sâu. Sau đó rút mũi tên ra, bẻ gãy rồi ném vào chậu than thiêu chỉ còn một nửa. Mũi tên này là loại thường, không tẩm độc.

 

Tạ Định Phương mở hòm thuốc, giúp hắn băng bó vết thương. Tuy thấy hắn tự tay làm mình bị thương thì trong lòng đau xót, nhưng thân là nam nhi, ai mà chẳng chịu vài thương tích? Vì thế, ông không nói nhiều, chỉ lặng lẽ giúp hắn thoa thuốc, quấn băng.

 

An Cầu Phúc đứng bên ngoài đợi mãi không thấy phản hồi, lại cao giọng hơn:

“Tam điện hạ, mạt tướng có việc gấp, có thể vào không?”

Loading...