Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:47:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Xuân Chi lập tức hồn, dậy giật lấy miếng thịt trong tay nàng: “Để , để ! Con cứ chuyện với gia gia nãi nãi !”
Nói chuyện là giả, ngăn cản nàng nấu ăn mới là thật. Tảng thịt lớn thế , mà giao cho Khương Thư Ninh, khó nàng thể chén sạch chỉ trong một bữa !
Dù kiếm tiền, nhưng cũng thể tiêu xài như !
Khương Thư Ninh biểu cảm của Dương Xuân Chi liền dì đang nghĩ gì, thật bất lực. Sự tin tưởng cơ bản nhất giữa với !
Giang Nguyệt dậy ấn Khương Thư Ninh xuống ghế: “Lời mới , biểu quên ? Sau giặt giũ nấu cơm đào rau dại, những việc cứ giao hết cho !”
“Được , xem mộc nhĩ .”
Khương Thư Ninh dứt lời định lên, Giang lão thái ấn nàng xuống: “Con cứ yên đó, Tiểu Dương, con lật mộc nhĩ một chút.”
“Vâng!” Giang Dương đáp lời, lập tức rửa tay sạch sẽ, cẩn thận lật mộc nhĩ.
Khương Thư Ninh d.ư.ợ.c liệu thể bán , quả nhiên là bán , họ tin ! Vậy mộc nhĩ chắc chắn cũng sẽ bán , đây chính là tiền bạc, cẩn thận đối đãi.
Khương Thư Ninh ngoan ngoãn ghế, đón nhận lời khen ngợi của hai vị lão nhân và Giang Hữu Điền. Haiz! Thật là ngượng ngùng!
May mà Dương Xuân Chi và Giang Nguyệt nhanh tay lẹ chân, lát bữa cơm xong, coi như giải cứu nàng.
Thức ăn bày lên bàn, Khương Thư Ninh ngây . Món chính là cháo hồ bằng bột thô, và một đĩa rau xào bé tí chẳng thấy mấy miếng thịt. Nàng lẽ nghĩ tới điều !
Nàng nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, : “Dì , nhiều thịt như thế, dù tay dì run đến mấy cũng thể chỉ cắt bấy nhiêu chứ!”
Dương Xuân Chi điềm tĩnh : “Con gì thế! Bụng dầu mỡ, ngày nào cũng ăn thịt chịu nổi. Biểu của con hôm qua còn Tả Hãn đấy!”
Giang Dương khóe miệng giật giật: “……” Ta !
Khương Thư Ninh: “……” Lúc ăn cơm, cái chuyện Tả Hãn chi!
Xem gừng càng già càng cay, dì vì để ăn ít thịt mà dùng chiêu !
Giang lão gia tử khẽ ho một tiếng: “Ăn cơm, ăn cơm!”
Thịt do ông bỏ tiền mua, ông tư cách . Huống hồ ngày chỉ ăn hai bữa, buổi trưa bụng đói meo. Giờ giữa trưa còn thêm một bữa, ông vô cùng mãn nguyện ! Thịt thà gì chứ, cái ăn lấp đầy bụng là lắm .
Bữa cơm , cả nhà đều ăn ngon lành, đến mức l.i.ế.m sạch cả đáy bát. Dĩ nhiên, trừ Khương Thư Ninh .
Sau bữa cơm, cả nhà nghỉ ngơi trò chuyện.
Khương Thư Ninh lấy tiền : “Biểu tỷ, chia tiền cho tỷ .”
Nàng đôi khi bận rộn nhiều việc, đầu óc kịp xoay xở, nên chia tiền sớm, kẻo lời mà thì chẳng thể thống gì.
Đây đều là chuyện , Giang Nguyệt cũng gì, chỉ là đôi mắt đặc biệt sáng rực.
Giang lão thái giữ tay Khương Thư Ninh : “Đại Nha, các con trong phòng mà chia, đừng ở ngoài sân.”
Tiền là Khương Thư Ninh tự kiếm , Nguyệt nha đầu chỉ là thơm lây. Nàng chịu chia tiền là khó , còn về việc kiếm bao nhiêu, họ thể rõ?
Đứa trẻ xem họ như nhà, nên đề phòng, nhưng chính họ giữ chừng mực.
Khương Thư Ninh vốn nghĩ tiền bạc nhiều, chia mặt cũng chẳng . Nếu cố ý né tránh, ngược sẽ khiến trong nhà thấy khó chịu.
Giang lão thái suy nghĩ cho nàng, tự chủ động , nàng hiểu ý tứ của lão nhân gia?
Nàng ơn, kéo Giang Nguyệt phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-26.html.]
Dương Xuân Chi sợ Khương Thư Ninh chia quá nhiều tiền, cũng theo phòng. Bà tiền đó là bao nhiêu, nên bên cạnh trông chừng cũng chẳng .
Đợi kiếm nhiều hơn, bà cũng tránh mặt .
Vào phòng, Dương Xuân Chi thấp giọng nhắc nhở: “Đại Nha, con kiếm bao nhiêu, ngay cả nhà cũng đừng nên .
Không là ý gì khác, chỉ sợ lỡ lời, để ngoài mà nảy sinh ý đồ .
Hỡi ôi, tiền thì , chứ một khi tiền , thì khó lắm.”
Khương Thư Ninh : “Dì, hiểu.”
Nàng kẻ thiếu khôn ngoan. Tuy việc kiếm tiền thể giấu giếm, nhưng để khác trong tay bao nhiêu tiền là hai chuyện khác . Nàng bao giờ tin bản tính con , càng bao giờ dùng tiền để thử lòng .
Với với nàng, nàng sẵn lòng báo đáp, nhưng nghĩa là bộc bạch hết chuyện.
Dương Xuân Chi gật đầu: “Con nhớ là .”
Khương Thư Ninh đặt hết tiền lên ván giường, đếm : “Hôm nay kiếm 126 văn, một nửa là 63 văn. Biểu tỷ, tỷ đếm xem đúng ?”
Lần đầu tiên phát tiền, cho nhiều một chút giúp khích lệ tinh thần. Còn chuyện Dương Xuân Chi chỉ lấy một phần tiền công, nàng để tâm.
Giang Nguyệt ngờ nhiều như thế, vội vàng đẩy tiền : “Không , ! Đã là chia theo tiền công . Ta hao tổn đầu óc, chỉ là bỏ chút sức lực, chia cho 10 văn là .”
Dương Xuân Chi bực : “Lời dì , con chút nào ? Không rõ ? Chỉ lấy tiền công thôi. 10 văn là ít , những thuê cường tráng cả ngày vất vả lắm chứ! Họ cũng chỉ 30 văn thôi!”
Khương Thư Ninh đẩy tiền về: “Dì, biểu tỷ, hãy , mau nhận lấy !
Sau dù là bán d.ư.ợ.c liệu ăn buôn bán, chắc chắn sẽ chia như thế nữa, mà đều tính theo tiền công. Biểu tỷ cứ cầm lấy!”
Sau nàng còn nhiều chuyện khác nữa. Có cơ hội kiếm tiền chắc chắn sẽ ưu tiên nhà . chính vì là nhà, càng nên lập quy củ rõ ràng, đáng bao nhiêu thì là bấy nhiêu.
Nếu thù lao cao hơn giá trị lao động, thể sẽ nuôi dưỡng lòng tham, thậm chí đến cuối cùng, việc trở nên hiển nhiên. Điều đó tự hại , càng tổn thương tình cảm gia đình, nàng mong điều xảy .
Điều nàng thấy là cả nhà cùng lao động, đồng lòng hiệp lực để sống hơn. Nàng thể tạo cơ hội, nhưng thể chu cấp nuôi dưỡng, dù thì cũng cái thói quen kẻ đổ vỏ (kẻ hớ).
Dương Xuân Chi giật : “Con còn ăn buôn bán ?”
“Vâng, chút ý tưởng. Chúng hiện giờ ăn đủ no, mặc đủ ấm, nhà việc cũng tiền, chỗ nào cũng hạn chế, sống cuộc đời như thế.
Dì xem Triệu Phát Tài đó, chính vì nghề trong tay, kiếm tiền, nên lo chuyện ăn mặc, còn khả năng nuôi Triệu Thành Nghiệp học. Họ sống sung túc , cớ gì chúng thể?”
Đã ý định ăn, việc gì giấu giếm? Đằng nào thì ai mà chẳng sống , sai chỗ nào cả.
Dương Xuân Chi nào dám nghĩ đến chuyện ăn buôn bán, chỉ mong đừng thiên tai, ruộng đất mùa là .
giờ tận mắt thấy Khương Thư Ninh kiếm tiền, bà dám như , coi đó chỉ là lời khoác của con trẻ.
Dược liệu bán tiền, ăn buôn bán chắc cũng thể chứ?
Nghĩ đến đây, tim Dương Xuân Chi đập thình thịch: “Đại Nha, con thì cứ thử sức! Dù việc ăn buôn bán dì cũng hiểu, nhưng giúp đỡ thì tuyệt đối thành vấn đề. Con cần gì cứ việc !”
“Tốt! Đa tạ dì.”
Khương Thư Ninh xúc động trong lòng, gia đình ủng hộ quả thực khác biệt.
Sau đó, nàng nhét tiền tay Giang Nguyệt đang ngẩn , : “Biểu tỷ, tỷ cất tiền , chúng lên núi tiếp tục kiếm tiền !”