Biểu Muội Vạn Phúc - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-06-28 18:50:29
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày sau, Bùi Hữu An đưa Gia Phù vào Vũ Định thành, an trí nàng ở nơi ở của mình, sau khi thay một bộ y phục, đi đến Vương phủ.
Vân Trung Vương Tiêu Liệt một mình trong thư phòng, đứng trước tấm bản đồ khổng lồ treo trên tường đã khá lâu, bóng lưng bất động.
Tấm bản đồ này, thường ngày được bí mật cuộn lại giấu sau tường, khi cần mới trải ra xem. Tiêu Liệt nghe người gác cửa bẩm báo Bùi Hữu An cầu kiến, cũng không cất giấu bản đồ, chỉ kéo tấm màn che, rồi truyền lệnh cho người vào gặp.
Bùi Hữu An bước nhanh vào trong, hành lễ với Tiêu Liệt.
Tiêu Liệt đã ngoài bốn mươi, nhưng dung mạo vẫn oai nghiêm, phong thái tuấn tú thời trẻ vẫn còn rõ nét, đánh giá Bùi Hữu An một lượt, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Về là tốt rồi. Chuyến đi này của hiền chất, thoáng cái đã mấy tháng, ta rất nhớ mong. Thế nào, sức khỏe tổ mẫu của hiền chất có tốt không? Mọi việc có thuận lợi không?"
Nói về duyên nợ giữa Bùi Hữu An và Vân Trung Vương Tiêu Liệt, phải quay ngược về nhiều năm trước. Khi thiếu niên Bùi Hữu An rời kinh thành, liền trở về Quan Ngoại, nơi phụ thân hắn - Vệ Quốc công sinh thời từng trấn giữ. Vị Đại công tử vốn dĩ quang phong tễ nguyệt năm xưa như biến thành một người khác, cả ngày trầm mặc ít nói, mỗi trận chiến đều xung phong đi đầu với tư cách kỵ binh cảm tử. Một lần bị thương mất tích, khi đang hấp hối giữa trời băng tuyết, hắn được Vân Trung Vương tìm thấy, bí mật đưa về Vân Nam. Có lẽ Bùi Hữu An mệnh không nên tuyệt, sau khi được chăm sóc tận tình, cuối cùng lại chuyển nguy thành an, sống sót. Vân Trung Vương từ đó có ơn cứu mạng với Bùi Hữu An. Sau này Thiếu Đế mất tích, Thuận An Vương lên nắm quyền, những năm đó, biên giới Tây Nam thường xuyên bất ổn, xung đột liên miên. Bùi Hữu An dần dần ở lại, giúp Tiêu Liệt ổn định Tây Nam, hắn xử sự công bằng, pháp luật nghiêm minh, lại biết tùy cơ ứng biến, nhiều lần khéo léo xoay chuyển, hóa giải mâu thuẫn giữa các di tộc. Các tộc Tây Nam đều rất kính phục hắn, có việc gì khó khăn đều tìm đến. Tiêu Liệt càng là coi trọng hắn, phàm gặp việc quân chính nan giải thường hỏi ý kiến hắn. Cuối năm ngoái, Bùi Hữu An vì nhớ tổ mẫu, xin phép Tiêu Liệt nghỉ phép, trở về kinh thành đã nhiều năm không đặt chân tới, vừa đi mấy tháng, hiện tại mới về. Tiêu Liệt đối với Bùi lão phu nhân cũng vô cùng kính trọng, thấy Bùi Hữu An cuối cùng đã về, trong lòng vui mừng nên hỏi han vài câu.
Bùi Hữu An đáp: "Tuy nhiều năm không gặp, may mắn tổ mẫu hết thảy mạnh khỏe."
Tiêu Liệt thở dài: "Ta thuở nhỏ mồ côi mẹ, khó tránh khỏi tiếc nuối. Khi còn ở kinh thành lúc nhỏ, may mắn được lão phu nhân yêu thương, đến nay vẫn ghi nhớ trong lòng. Đáng tiếc giờ ta có nhiều ràng buộc, không được tự do thân mình, nếu không cũng nên đích thân đến, chúc mừng lão phu nhân thọ an."
"Hữu An thay tổ mẫu tạ ơn Vương gia."
Hai người lại hàn huyên vài câu chuyện phiếm. Sắc mặt Tiêu Liệt trở nên ngưng trọng, chắp tay đi đi lại lại trong thư phòng một lát, chợt quay đầu, nhìn về phía Bùi Hữu An, nói: "Hiện giờ Thuận An Vương tu hú chiếm tổ, lại mài d.a.o soàn soạt với ta. Hữu An, hiền chất cũng biết, những năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thiếu Đế. Nếu Thiếu Đế còn tại thế, ta nhất định sẽ phục hồi ngai vị cho ngài. Đáng tiếc vẫn không có tin tức gì, Thiếu Đế sinh tử không rõ. Ta biết hiền chất cũng không thể buông xuống được, hiền chất có tin tức mới nào không?"
Giọng điệu của hắn ta vô cùng thành khẩn. Bùi Hữu An sắc mặt bất động, chỉ nói: "Không dám giấu Vương gia, nhân chuyến này ra khỏi Vân Nam, sau khi thăm tổ mẫu, thần cũng đã đặc biệt đến khu vực Tuyền Châu nơi có thể có tung tích của Thiếu Đế để âm thầm điều tra. Thần gặp Cẩm Y Vệ xung đột với Kim Diện Long Vương, đáng tiếc không có được tin tức gì của Thiếu Đế. Vì ra ngoài cũng đã lâu, đành phải tay trắng trở về."
Tiêu Liệt khẽ cau mày: "Kim Diện Long Vương này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao lại xung đột với Cẩm Y Vệ?"
"Thần cũng không rõ lắm, nhưng xét theo cách hành xử của Kim Diện Long Vương, y dường như đối đầu với Thuận An Vương. Thuận An Vương muốn trừ bỏ y, cũng là điều đương nhiên."
Tiêu Liệt trầm ngâm một lát, gật đầu: "Thôi vậy, cái gọi là sự thành do người, nhưng cũng phải xem trời có ban cho chút vận khí nào không. Hiền chất vừa trở về, chắc hẳn rất vất vả, mấy ngày này hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi đâu cả. Sức khỏe bản thân là quan trọng nhất, phải chăm sóc cẩn thận."
Bùi Hữu An khẽ cười: "Đa tạ Vương gia quan tâm, Hữu An nhớ kỹ."
Tiêu Liệt nhìn hắn một lát, gật đầu nói: "Đi đi, nhớ kỹ, có việc cứ việc tới tìm ta. Hiền chất cũng biết, ta và phụ thân hiền chất năm xưa có tình bạn thân thiết. Ta luôn xem hiền chất như con cháu, sau này chỗ ta còn rất cần hiền chất giúp sức."
"Vương gia năm xưa có ơn cứu mạng với thần, mấy năm nay lại không ghét bỏ thần, có thể vì Vương gia phân ưu, là vinh hạnh của Hữu An."
Bùi Hữu An cung kính hành lễ với Tiêu Liệt: "Hữu An xin cáo lui trước."
Hắn xoay người, khi sắp ra khỏi thư phòng, Tiêu Liệt bỗng gọi hắn lại, nói thêm: "Hữu An, hiền chất hai mươi ba rồi phải không? Dận Đường nhỏ hơn hiền chất, tuy cũng chưa thành thân, nhưng đã có hôn ước từ sớm, chỉ chờ con gái nhà họ Chương hết tang kỳ là có thể thành hôn. Hiền chất cũng nên thành gia rồi, có người bên cạnh chăm sóc, đã có người ái mộ chưa? Nếu có, ta sẽ lo liệu giúp, nếu chưa, ta có thể lưu ý giúp hiền chất."
"Đa tạ Vương gia. Thân chưa lập, nói chi đến thành gia? Hữu An còn vô tâm với chuyện này, không dám làm phiền Vương gia."
Tiêu Liệt nhìn theo bóng hắn rời đi, nụ cười trên môi dần biến mất, dạo bước đến phía trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Bắc, thất thần rất lâu, chợt lẩm bẩm thở dài: "A Cảnh, huynh có thấy không, thoắt cái, ta đã tóc mai bạc trắng, còn nó đã lớn đến thế này rồi..."
Bùi Hữu An rời khỏi thư phòng của Vân Trung Vương, đi về phía cổng lớn Vương phủ.
Tiêu Dận Đường đứng trên một bậc tam cấp của đình bên đường, ánh nắng chiếu lên những đường thêu kim tuyến trên bộ vương phục của Thế tử mà hắn đang mặc, rực rỡ một góc trời.
Bùi Hữu An tiếp tục đi về phía trước, khi đến gần, khẽ gật đầu với Tiêu Dận Đường, gọi một tiếng "Thế tử". Tiêu Dận Đường lộ vẻ tươi cười, bước đến nói: "Nghe nói huynh đã về rồi, chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt. Ta đang định đi tìm huynh, không ngờ huynh lại tự mình đến. Thế nào, đường đi có thuận lợi không?"
Bùi Hữu An cười đáp: "Đa tạ Thế tử quan tâm, vẫn khá thuận lợi."
Tiêu Dận Đường cũng cười: "Thuận lợi là tốt rồi. Không dám giấu huynh, cách đây không lâu ta cũng đã ra ngoài một chuyến, tuy không thành công trở về, nhưng cũng có chút thu hoạch... Huynh đừng cười, là khi ta gặp nạn, được một nữ tử tương trợ, ta đối với nàng có thể nói là nhất kiến khuynh tâm."
Bùi Hữu An cười: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đây là chuyện tốt, ta hà cớ gì phải cười? Chúc mừng Thế tử."
Tiêu Dận Đường cười như không cười, nhìn chằm chằm Bùi Hữu An: "Nữ tử đó nửa đường bị người ta cướp đi rồi. Người cướp đi người mà ta yêu lại tình cờ là một người bạn của ta. Ta thực sự khó xử, Hữu An, huynh có tiếng là người đa trí, nếu là huynh, huynh sẽ xử lý thế nào?"
Bùi Hữu An nhìn Tiêu Dận Đường, nói: "Thế tử đã hỏi ta, vậy ta xin nói thẳng. Không dám giấu Thế tử, hai ngày trước ta đi ngang qua Trừng Giang phủ, đêm đó trọ ở trạm dịch, quả thật đã làm một chuyện giữa đường cướp người yêu thích của kẻ khác. Nữ tử đó là biểu muội của ta, người Tuyền Châu, là con gái của một gia đình lương thiện trong sạch. Tình cờ nàng lọt vào mắt xanh của một quý nhân. Đây vốn là phúc phận của nàng, làm vợ thì đại phúc, làm thiếp cũng không quá uất ức, thế nhưng quý nhân đó lại bỏ qua lễ hỏi cưới, sai người trực tiếp bắt nàng từ Tuyền Châu đến Vân Nam. Lễ Ký có câu 'Sính vi thê, bôn giả vi thiếp, phụ mẫu quốc nhân giai tiện chi' (Cưới hỏi làm vợ, bỏ trốn làm thiếp, cha mẹ và người trong nước đều khinh rẻ), thứ ta nói thẳng, nếu quý nhân đó đắc thủ, biểu muội của ta e rằng th·iếp cũng không bằng. Có thể nhẫn nhịn sao? Quý nhân tính toán đem biểu muội ta đặt chỗ nào? Có từng nghĩ đến, bản thân mình nhất thời thỏa mãn, gia đình nàng không biết tin tức ái nữ, lại phải lo âu đến nhường nào không? Do đó, ta đã phá hoại cảnh đẹp, làm hỏng chuyện tốt của người khác. Ta cũng xin hỏi Thế tử một câu, ta chặn người như vậy, nên hay không nên?"
Sắc mặt Tiêu Dận Đường dần trở nên âm trầm.
Bùi Hữu An khẽ cười: "Đêm đó ta từng nói với tên nô tài xảo quyệt ấy rằng, biểu muội như muội ruột của ta, đó là lời từ tận đáy lòng. Thế tử hãy đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ, nếu có kẻ nào đối xử với muội muội của Thế tử như vậy, lẽ nào Thế tử lại thờ ơ? Bùi Hữu An ta nguyện ý giúp người đạt thành ước nguyện, nhưng tuyệt không cho phép kẻ khác khinh nhờn biểu muội này của ta, dù kẻ đó thân phận có cao quý đến đâu, địa vị có cao sang đến mấy. Thế tử nghĩ sao?"
Tiêu Dận Đường im lặng.
Bùi Hữu An chắp tay: "Ta xin cáo lui trước."
"Hữu An, dừng bước!" Tiêu Dận Đường đột nhiên nói, bước nhanh đuổi theo.
Bùi Hữu An dừng lại.
Tiêu Dận Đường đi đi lại lại bên đường một lát, rồi nói: "Nghe huynh nói một phen, ta như được khai sáng, vô cùng hối hận. Chắc huynh cũng đã biết rồi, người đón biểu muội họ Chân của huynh từ Tuyền Châu đến đây không ai khác, chính là ta. Trước đây quả thật ta đã suy tính không chu toàn, khiến nàng phải chịu uất ức. Huynh cũng biết, thân phận ta bị hạn chế, không thể rời Vân Nam nửa bước. Nàng lại ở Tuyền Châu, một người tây, một người đông, hơn nữa khi ta gặp nàng, Tuyền Châu lại đúng lúc xảy ra loạn. Lúc như vậy, ta làm sao có thể sai người đến tận nhà công khai thân phận để cầu thân? Ta cũng không phải không nghĩ đến việc trì hoãn thêm một thời gian, nhưng huynh cũng biết, phụ vương ta bị triều đình nghi kỵ đã lâu. Nếu ta chờ đợi, không biết phải đến năm nào tháng nào, mà Chân gia làm sao có thể để nữ nhi ở nhà mãi? Suy đi tính lại, thực sự là ta đã khuynh mộ đến cực điểm, nên mới dùng đến thủ đoạn bất thường. Trách ta quá nóng vội rồi. Lời trách cứ của huynh vừa nãy, câu nào cũng đúng lý! Là ta sai trước, mong được khoan dung."
Bùi Hữu An nhìn chăm chú vào hắn, sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống, nói: "Thế tử biết việc làm trước đây không đúng là tốt rồi. Đã vậy, ta xin chọn ngày đưa nàng về Tuyền Châu. Mong Thế tử đừng quấy rầy sự bình yên của nàng nữa."
"Không được!" Tiêu Dận Đường lập tức nói.
Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu: "Ít nhất hiện tại không được."
Bùi Hữu An nhìn về phía hắn.
"Huynh đừng hiểu lầm. Huynh cũng biết, vị Mã đại nhân do triều đình phái đến đang muốn tìm sai lầm của phụ vương ta. Vân Trung Vương phủ đang tràn ngập nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị làm khó. Nàng biết ta từng đến Tuyền Châu, nay lại càng biết thân phận của ta. Sau khi trở về, vạn nhất bị người khác biết nàng có liên quan đến ta, không những là họa cho phụ vương ta, mà còn bất lợi cho nàng. Không phải ta không tin nàng, mà là con người có lúc thân bất do kỷ. Điều này vừa là vì Vương phủ, vừa là vì sự an toàn của nàng, liên quan trọng đại, nên không thể không cẩn thận suy xét."
Bùi Hữu An trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Những lo lắng của Thế tử cũng không phải vô cớ. Ta sẽ xem xét thời điểm thích hợp để đưa nàng về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bieu-muoi-van-phuc/chuong-24.html.]
Tiêu Dận Đường gật đầu, vẻ mặt thành khẩn: "Hữu An, huynh là huynh trưởng của nàng, ta cũng luôn xem huynh như huynh trưởng. Chuyện này đã đến tai huynh rồi, ta xin nói thẳng. Ta đối với nàng nhất kiến khuynh tâm, đời này nếu có thể được nàng bầu bạn, c.h.ế.t cũng không hối tiếc. Trước đây quả thật là ta đã quá mạo phạm, khiến nàng kinh sợ, không biết huynh có thể cho ta gặp nàng một lần, để ta bồi tội về sai lầm của mình không? Vô luận đánh hay mắng ta, ta đều cam tâm tiếp nhận!"
Bùi Hữu An nhìn Tiêu Dận Đường, trước mắt lại hiện ra cảnh đêm đó thiếu nữ y phục xộc xệch lao đến ôm chặt lấy mình không buông, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ nàng được bao bọc trong xiêm y của mình, ngoan ngoãn ngồi đó, mở to mắt nhìn mình. Trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
"Cũng được, ta về rồi, sẽ thay Thế tử chuyển lời."
Hắn dừng một chút, nói.
Nơi ở của Bùi Hữu An trước đây là biệt phủ của một thổ ti địa phương, không lớn lắm, bố cục ba tầng, nhưng kiến trúc lại mang đậm nét đặc trưng của vùng, khắp nơi đều có chạm khắc, bước vào có cảm giác như lạc vào một thế giới khác. Trong sân chính, có một tòa nhà tròn ba tầng mái chóp nhọn. Từ phòng ngủ ở tầng ba, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Phòng ngủ được trang trí mang đậm phong cách dị tộc, lộng lẫy và hoa lệ, sàn nhà trải thảm dày dệt hoa văn phức tạp. Nhưng có lẽ Bùi Hữu An không thích, trước đây vẫn để trống. Khi Gia Phù đến, Bùi Hữu An liền sai người dọn dẹp để nàng ở. Gia Phù thì khá thích nơi này. Sáng sớm trước khi Bùi Hữu An ra ngoài, nói với nàng rằng hắn đã phái người đi Tuyền Châu báo tin bình an cho người nhà nàng. Vì vậy bây giờ Gia Phù chỉ chờ hắn đưa mình trở về. Suốt buổi ngày hôm đó, nàng đi loanh quanh trong nơi ở của hắn, tâm trạng vui vẻ, như thể trở về khoảng thời gian vô lo vô nghĩ khi phụ thân còn sống lúc nhỏ.
Trời dần tối, Bùi Hữu An rốt cuộc cũng trở lại.
Sau khi trời tối, Gia Phù liền vểnh tai nghe động tĩnh phía trước. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của hắn tiến vào, nàng nhanh chóng chạy ra đón, như một con chim nhỏ vui tươi.
"Đại biểu ca! Huynh ăn cơm chưa? Ta đang đợi huynh ăn cơm!" Nàng ngọt ngào mỉm cười với hắn.
Một thị nữ đưa tay định nhận chiếc áo choàng Bùi Hữu An cởi ra, Gia Phù giành lấy, rồi treo lên.
Bùi Hữu An nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, khẽ cười, nói: "Sau này muội cứ ăn trước đi, không cần cố ý đợi ta."
Gia Phù ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Khi ăn cơm, hắn ngồi ở chủ vị, nàng liền ngồi bên cạnh hắn, đưa cơm bưng canh cho hắn, vô cùng ân cần, chỉ kém mỗi việc xoa vai đ.ấ.m lưng cho hắn. Không biết Bùi Hữu An không quen, hay có tâm sự khác, rất nhanh đã đặt đũa xuống, ngồi thẳng người, nói với Gia Phù: "Muội cứ từ từ ăn, ăn xong đến thư phòng của ta một lát."
Bùi Hữu An vừa đi, Gia Phù cũng không còn khẩu vị. Nhớ đến vẻ mặt ngưng trọng của hắn vừa nãy, nàng không khỏi có chút thấp thỏm. Vội vàng ăn xong, bưng một ấm trà đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
Hắn đang ngồi sau án thư, cầm bút viết. Gia Phù đặt trà bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Đại biểu ca, trà của huynh."
Bùi Hữu An ra hiệu nàng đặt sang một bên. Gia Phù đặt xuống, đứng sang một bên.
Bùi Hữu An không dừng bút, mắt cũng không nhìn nàng, chỉ nói: "Chuyện của muội, ta cùng thế tử đã nói qua, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Gia Phù nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh: "Đa tạ Đại biểu ca!"
Bùi Hữu An ngừng một chút, nhìn nàng: "Chỉ là Thế tử nói, muốn gặp muội một lần nữa, để bồi tội về hành động trước đây. Muội có muốn gặp không?"
Gia Phù lắp bắp kinh hãi, đôi mắt lập tức mở to tròn xoe: "Không! Ta không muốn gặp y! Cũng không cần y bồi tội gì cả! Huống chi ta cùng y lại không liên quan, gặp mặt thì tính là gì chứ? Đại biểu ca, huynh không đáp ứng phải không?"
Bùi Hữu An khẽ "ừm" một tiếng: "Đã biết, ta sẽ thay muộ từ chối."
Gia Phù lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lát, lại hỏi: "Đại biểu ca, vậy khi nào ta có thể về Tuyền Châu?"
Thật lòng mà nói, trong lòng nàng vẫn còn chút lưu luyến không muốn đi. Là luyến tiếc rời xa Bùi Hữu An.
Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy hắn bên cạnh, nàng liền cảm thấy an tâm một cách không lý do.
Bùi Hữu An nói: "Cứ ở lại thêm một thời gian nữa đi. Đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ đưa muộ về nhà."
Thấy Gia Phù không hiểu, Bùi Hữu An liền kể lại những băn khoăn của Tiêu Dận Đường, nói: "Những gì y nghĩ, cũng không phải là không có đạo lý. Gia đình muội hoàn toàn không biết thân phận của y, như vậy lại tốt hơn. Muội biết càng nhiều, nguy hiểm càng lớn. Ta nghĩ kỹ rồi, vẫn là để muội ở lại chỗ ta thêm vài ngày nữa, cũng tốt cho muội."
Gia Phù biết Bùi Hữu An thực sự là vì mình mà nghĩ. Nàng cũng không phản đối quyết định này của hắn. Nhưng một khi đã có liên quan đến Tiêu Dận Đường, Gia Phù trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất an.
Tiêu Dận Đường y thật sự sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình sao?
Gia Phù không khỏi lại nhớ về kiếp trước. Lần đầu tiên đó, cũng giống như bây giờ, nàng bị Tiêu Dận Đường để ý, rồi rơi vào tay y. Sau khi Bùi Hữu An đưa nàng về, nàng cuối cùng vẫn không thoát khỏi Tiêu Dận Đường.
Đối với những thứ y đã để mắt tới, Tiêu Dận Đường - người nam nhân này, thật sự sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy sao?
Những lo lắng của Gia Phù về Tiêu Dận Đường rất nhanh đã được chứng thực.
Nửa tháng sau, hôm nay, Gia Phù nghênh đón một vị khách, vị khách này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Gia Phù.
Chương Phượng Đồng, vị hôn thê của Tiêu Dận Đường.
Chương Phượng Đồng là con gái của Chương gia, một thế tộc lớn ở Sở Hùng. Từ nhỏ nàng đã nổi tiếng hiền danh, xa gần đều biết đến. Vân Trung Vương biết được hiền danh của nàng, khi nàng mười bốn tuổi đã định ra mối hôn sự này cho con trai mình. Cũng là nàng không may mắn, đến năm nay đã mười chín tuổi, vì liên tục chịu tang mẫu thân, tổ mẫu, tổ phụ, nên đến giờ tang kỳ còn vài tháng nữa mới mãn. Vì vậy đến nay vẫn chưa thành hôn với Tiêu Dận Đường. Nhưng toàn bộ Vương phủ đã xem nàng như Thế tử phi, nàng cũng thường xuyên đến Võ Định phủ thăm hỏi, còn chưa vào cửa đã nhận được lời khen ngợi từ trên xuống dưới trong Vương phủ.
Nàng đã đến Võ Định phủ cách đây vài ngày, vốn dĩ hôm nay sẽ rời đi. Nhưng khi biết biểu muội của Bùi Hữu An từ xa đến, nên đã đặc biệt nán lại thêm một ngày. Nàng không hề coi thường xuất thân của Gia Phù, hạ mình đến tận nơi để thăm nàng.
Bùi Hữu An không có ở nhà. Gia Phù để tránh họa, trong nửa tháng qua không dám bước nửa bước ra ngoài, lúc ấy nhàm chán, để g.i.ế.c thời gian, nàng dựa vào cửa sổ phòng ngủ của mình, chán nản đếm những người qua đường ở xa để giải khuây. Bỗng nhiên, nàng thấy một cỗ xe ngựa lộng lẫy chạy dọc đường phố đến, dừng lại trước cửa. Sau đó, quản sự của Bùi gia đến bẩm báo, nói Chương Phượng Đồng đến thăm nàng.
Chương Phượng Đồng dung mạo bình thường, nhưng lại có một khuôn mặt tròn trịa như em bé. Chưa nói đã cười ba phần, nghe nàng nói chuyện khiến người ta như được tắm trong gió xuân, không ai không thích một nữ tử như vậy.
Kiếp trước của Gia Phù, cũng đến khoảnh khắc cuối cùng mới biết, nguyên lai Chương Phượng Đồng cũng không phải là thánh nhân.
Nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường sẽ đau khổ và oán hận vì trượng phu sủng ái nữ nhân khác.
Gia Phù và Chương Phượng Đồng mười chín tuổi ngồi đối diện. Thấy nàng ta mỉm cười với mình, dùng giọng nói dịu dàng gọi mình là "biểu muội", loại tuyệt vọng cùng thống khổ khắc cốt ghi tâm mà từng phải chịu đựng trước khi chết, ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này, như lại trải qua một lần nữa.
Toàn thân nàng nổi da gà, nén lại cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, cúi mày rũ mắt, không nói một lời.
Chương Phượng Đồng không bận tâm đối phương có hoạt ngôn hay không, vì thông thường, ở bất cứ nơi nào có nàng ta, nàng ta luôn là người chủ đạo mọi việc.
Sau khi dùng những lời khen chân thành nhất để ca ngợi mỹ mạo cùng phong thái của Gia Phù, nàng ta đã cho tất cả người hầu lui xuống, rồi đổi sang ngồi bên cạnh Gia Phù, nhẹ nhàng nắm lấy tay, nhìn kỹ Gia Phù, rồi khẽ thở dài: "Muội muội đẹp như này, ngay cả ta nhìn cũng không kìm được lòng mà rung động. Thảo nào Thế tử sao nỡ quên muội?"