Ca nhi xuyên không nhặt được lão đại hắc bang - Ánh sáng cuối con đường
Cập nhật lúc: 2025-08-18 06:58:57
Lượt xem: 3
sống trong quá mệt mỏi , nếu c.h.ế.t cũng xem như là ông trời ban ơn..Được giải thoát , cuối cùng cũng thể về bên ba ba …
Ôn Doãn Ninh khẽ nhắm mắt để mặc làn nước trong xanh vay quanh nhấn chìm bản , nhấn chìm bộ hi vọng sống trong lòng . Bởi… Cậu quá mệt mỏi, thật sự hết dũng cảm để đối mặt với những trận đòn roi hồi kết, những lời mắng nhiếc vô cớ, quá mệt mỏi khi tự cuộn tròn ôm lấy bản hằng đêm tự nhủ rằng vẫn đang tồn tại, vẫn sẽ một ai đó thế giới cần .
Cậu quá c.h.ế.t lặng với những trói buộc, chỉ im lặng chịu đựng. bởi hiểu, mỗi lời đều là dối trá, là ti tiện, là hèn mọn đến cùng cực trong lòng tất cả .
Cậu cảm thấy mỗi giây phút còn thở đều là tra tấn thể xác lẫn linh hồn. Cậu thấy với ba ba, với duy nhất yêu thương , nhưng ba ba ơi Ninh nhi thật sự thể sống nổi trong căn nhà lạnh giá đó nữa.
Có lẽ c.h.ế.t cũng sẽ ai , bởi cũng ai quan tâm sống chết, chỉ hi vọng rằng Phụ Thân mà từng tôn kính nếu chết, sẽ hoài niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà cho chôn cạnh mộ ba ba… dù nơi đó chỉ là bãi tha ma chẳng ai thèm ngó đến…
Kết thúc thật …. thật nhẹ nhõm…
Những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ hòa tan dòng nước buốt giá…
…………….
Hồ Thành ngày 26/07/2025
Một buổi sáng êm ả, nắng nhẹ nhàng lướt qua từng tòa nhà cao tầng, từng khu phố thị sầm uất và dừng chân tại một căn nhà nhỏ bên cạnh kho hàng cũ kỹ. Ánh nắng chẳng phân biệt giàu kẻ nghèo, thiện kẻ ác, ánh nắng chỉ dịu dàng bao bọc vạn vật xua cơn lạnh giá, cũng chiếu sáng bóng tối bên trong một căn nhà sụp xệ sâu trong một xóm nhỏ ở rìa thành phố phồn hoa.
Tia nắng lăn tăn trượt dài đôi gò má gầy yếu của một trai nhỏ, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng dai dẳng nhiều năm.
“Ấm áp quá…”
Dù cảm nhận ánh nắng ấm áp, nhưng khi mở mắt ảo não bao, bởi vẫn còn sống. Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ tiếp tục chịu đựng chuỗi ngày tàn bạo đó, ước gì cứ thế c.h.ế.t , ông trời cũng rủ chút lòng thương xót nào cho .
Ảo não là thế nhưng gượng dậy, bởi.. nắng lên , nếu đến sẽ chịu một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t từ quản gia.
Nghĩ Doãn Ninh từ từ mở mắt nhưng sự đau đớn khắp thể xác diễn , ngược vẫn sạch sẽ khô ráo, chỉ là xung quanh mùi hôi thối quá nặng.
Đến khi tỉnh táo ngơ ngác thứ xung quanh, đang ở ? Gian phòng quá xa lạ, chẳng lẽ bán gia nô cho nhà khác. thiết kế , đồ quá khác thường, thẩm chí chiếc giường đang cũng quá êm ái, thể đây là chiếc giường êm ái nhất đời .
Ngạc nhiên kịp qua, đại não chịu đựng một trận đau nhức kinh hoàng. Rất nhiều ký ức thuộc về xông đại não, những hình ảnh xa lạ, một thế giới bất đồng hiện lên.
Toát một mồ hôi lạnh, run rẩy mở mắt nữa, đại não và cơ thể vẫn đang bàng hoàng tiếp nhận sự thật đến một thế giới khác, một thế giới gọi là thời hiện đại với tràn ngập thứ gọi là công nghệ, internet, các tòa nhà cao tầng lộng lẫy, những con đường đẽ và đặc biệt là hề chế độ nô lệ quân thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ca-nhi-xuyen-khong-nhat-duoc-lao-dai-hac-bang/anh-sang-cuoi-con-duong.html.]
Còn hiện tại là một cô nhi bỏ rơi trong nhà kho bỏ hoang, trời thương một cặp vợ chồng công nhân hiếm muộn nhặt về nuôi nấng. Tưởng chừng đây là một cái kết nhưng chẳng may, mới tuần thôi cha nuôi yêu thương qua đời bởi một tai nạn lao động. Thân chủ nữa mồ côi, vì đau buồn quá độ mà ăn, uống tự nhốt dẫn đến kiệt sức mà chết. Cơ duyên sự cộng hưởng về linh hồn nên xuyên đến xác và tìm một con đường sống từ trong cái chết.
Cậu đờ dẫn hồi thần, bước xuống giường nhưng đói quá, lã còn chút sức lực. Lúc cánh cửa nhỏ đẩy một một đứa bé thò đầu ngó một vòng, đến khi thấy nó hoảng hốt chạy đến.
- Anh Doãn Ninh, thế, ơi…
Thấy đến thều thào khẽ:
- Nước…cho chút nước…
Đứa bé hoảng hốt tìm quanh căn phòng rót một cốc nước đút uống. Có chút nước miệng, cổ họng cũng thông thuận hơn, giọng khàn khàn:
- Anh đói quá, thể cho ăn chút gì em
Đứa bé lấy tinh thần tiếp đó chạy vội ngoài, tí nó với một bát cháo trắng trong tay và phía là một phụ nữ lớn tuổi gầy yếu nhưng trông thật hiền hậu. Thấy tình trạng của bà đau lòng khẽ:
- Sau dại khờ thế, cháu còn chúng mà, tự hành hạ bản như thế, ba cháu suối vàng thấy cháu như sẽ an lòng ..
Lần đầu tiên suốt ngần năm cảm nhận sự ôn nhu, lời dịu dàng đến nhường , dù nên lời nhưng vẫn khẽ gật đầu biểu hiện lắng .
Người phụ nữ đỡ dậy tựa đầu giường, đút cho từng muỗng cháo. Ăn nửa bát khẽ lắc đầu, dày một thời gian dài bỏ đói giờ thể ăn nhiều thức ăn như sẽ khó chịu. Lúc chút sức lực, dò tìm trong ký ức nguyên chủ phụ nữ và đứa bé là ai, khẽ :
- Thím Trương, tiểu Bảo con , cảm ơn quan tâm con.
Nói nước mắt cũng lăn dài má. Trong căn phòng nhỏ bừa bộn, một chiếc giường gỗ cũ kỹ, một bé gầy yếu với làn da trắng nhợt bệnh tật, đôi mắt hạnh to tròn như chứa đựng cả bầu trời đẽ giờ đang thấm đẫm nỗi u buồn và tủi hờn. Cậu im lặng rơi nước mắt, chẳng hề phát một tiếng nức nở, lẽ quá quen chịu đựng, đến cả lúc yếu đuối nhất cũng dám phiền khác.
Từng giọt nước mắt chạy dọc theo gò má tái nhợt thấm cổ áo, che khuất bao tủi mà chịu, đầu tiên và nhận sự ôn nhu dỗ dành. Có lẽ là hạnh phúc khi quan tâm, cũng lẽ là nỗi xót thương dành cho chủ nhân thể , đó may mắn hơn vì ba yêu thương, nhưng bất hạnh khi còn quá trẻ. Nỗi buồn lan tràn trong lòng , nhưng nguyên chủ tiếp tục sống, sống thật để phụ lòng ba mất và…ba ba của chính , lẽ đây là sự thương xót ngày đêm cầu khẩn mà ông trời ban cho.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay thím trương, hứa hẹn:
- Con sẽ suy sụp nữa, con sẽ tiếp tục sống, con sẽ để ba an lòng , thím ơi nhưng lòng con đau quá…
Thím Trương và tiểu Bảo ôm choàng lấy , bờ vai run rẩy, tựa như bao uất ức giờ phút cuối cùng chỗ để trút . Thím Trương kìm nén đau lòng đến thế cũng xót hết cả ruột gan, nhưng nghĩ kỹ thì, thà cứ như thế cho nhẹ nỗi lòng chứ đừng im lặng chịu đựng tự nhốt trong bóng tối. Bà khe khẽ vỗ lưng như một dịu hiền, ít nhất trong một tuần cuối cùng cũng chịu thể hiện sự yếu mềm mặt khác… là .
Khóc một hồi lâu ngủ vì quá mệt mỏi, thím Trương thấy thế thì nhẹ nhàng dìu xuống, đắp chăn lặng lẽ về, bà mong đứa bé đáng thương sẽ ngủ một giấc trọn vẹn.