Ôn Doãn Ninh ngủ một giấc dài, đến khi tỉnh trời tờ mờ tối. Nằm thêm một lúc lâu, chấp nhận sự thật rằng cuộc sống mới.
Nhìn quanh căn phòng, khắp nơi đều là rác, quần áo vứt linh tinh dọn dẹp. Cậu bước xuống giường lặng lẽ thu gom thứ ngăn nắp, đây sẽ là nhà của , nhà của chính , sẽ ai đánh đập, mắng là ti tiện là con của ca nhi chốn thanh lâu nữa.
mà hình như thế giới ca nhi, ba sẽ là một nam và một nữ kết hợp. may mắn là luật kết hôn đồng giới thông qua. Cậu cũng xem là dị loại, chỉ là khả năng mất , nghĩ nhẹ nhàng xoa bụng .
—----
Những ngày tiếp theo dần học cách thích nghi với cuộc sống mới, học cách sử dụng từ ngữ hiện đại, sử dụng đồ vật ở thời đại . May mắn ký ức nguyên chủ ,nếu cũng chỉ thể mặt dày mày dặn qua nhờ vả thím Trương thôi.
Nghĩ đến việc 15 phút mới thể bật bếp ga, đôi má Doãn Ninh lặng lẽ đỏ bừng vì hổ, ngờ ngày vụng về đến thế.
Bởi mặc dù là thiếu gia của Hầu Phủ nhưng chỉ là một tai nạn phụ lỡ khi vui chơi chốn lầu xanh. Thời đại đó dù là ca nhi trân quý nhưng khi vướng chốn phong trần thì sẽ xem là cấp bậc thấp và ti tiện nhất xã hội. Nên dù là con của Hầu gia nhưng cha yêu, tổ mẫu chấp nhận thêm một mẫu luôn chèn ép, sống chẳng khác gì gia nô trong phủ, trăm việc thấp kém đều đến tay, sống như thế suốt 16 năm nên thạo việc nhà.Thế mà hôm nay chỉ việc nấu một bữa cơm cũng khó , khổ não thôi.
“Ninh nhi cố gắng nhé, từ từ sẽ học thôi” - Cậu tự nhủ với lòng như thế.
—--------Tui là dãy phân cách đáng yêu—------------
Một tháng …
Ôn Doãn Ninh quen với cuộc sống hiện tại, còn ngố ngố hỏi thím Trương những câu kỳ lạ nữa. Cậu dần sáng sủa và nhiều hơn, tuy sự ngại ngùng và e dè vẫn còn nhưng khi khác cũng thể ghét bỏ , ai bảo tạo hoá cho một gương mặt xinh xắn, ngũ quan hài hoà nhỏ nhắn, từng cái nhướng mày, bĩu môi khi chăm chú một ai đó đều khác cảm nhận sự rung động khó .
Một sự trùng khớp kỳ diệu là của quá khứ và hiện tại gần như cũng khác là mấy, chỉ là còn nhỏ yếu hơn nguyên chủ và nước da phần vàng vọt hơn bởi thiếu dinh dưỡng lâu ngày. Còn nguyên chủ mặc dù nhà vẫn khó khăn, nhưng ba yêu thương đùm bọc , nên chỉ nhỏ gầy chứ vẫn trắng trẻo và xinh xắn lắm.
Người hạnh phúc nhất thời gian gần đây là tiểu Bảo, tiểu Bảo thấy dạo xinh đáo để, còn gần gũi hơn , ôm bé lòng thường xuyên cong cong mắt. Chủ nghĩa nhan khống của bé bùng phát, thường xuyên chạy qua quấn lấy Doãn Ninh, bởi trong lòng bé, trai còn hơn cả bạn Thanh Thanh ở lớp hoa Hồng kế bên, mà bé thì luôn ưu tiên cái . Từ ngày đó m.ô.n.g Doãn Ninh thường trông thấy một cái đuôi nhỏ bám theo luôn miệng gọi.. Anh Ninh , Anh Ninh ơi…
Thật tươi sáng và nhẹ nhàng…
Trong sân nhỏ, ánh nắng dịu dàng buông xuống đáp vai một con trai mảnh khảnh với làn da trăng trắng, mái tóc màu đen mềm mại, vài sợi tóc ngoan ngoãn rủ vầng trán xinh xắn. Đôi mắt đen to tròn đó đang chăm chú bắt từng con sâu luống rau cải non mướt đọng sương. Dù mồ hôi nhễ nhại nhưng khóe miệng cong cong thế khác ngoan ngoãn và đáng yêu đến nhường nào. Trong đó thím Trương đang lặng lẽ , nghĩ bà khẽ bước sân, tay cầm một con cá là mang đến cho tẩm bồ, trông vẫn quá gầy mười tám tuổi mà cứ ốm yếu như mười sáu, vỗ béo mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ca-nhi-xuyen-khong-nhat-duoc-lao-dai-hac-bang/thich-nghi.html.]
- Tiểu Ninh ơi thím mang đến cho con con cá , nấu canh uống nhé, con gầy quá..
- Con cảm ơn thím Trương, thím đợi con tí…
- Nói chạy ào nhà cầm cái rổ lớn nhất hái đầy cả một rổ rau.
- Thím mang về ăn nhé, con trồng nhiều lắm, đừng mua tốn kém ạ.
- Ui chao, cái thằng nhóc thật là…
Thím Trương bất đắc dĩ nhận lấy, bởi bà nếu nhận nhóc con sẽ quấn lấy bà nũng đến khi bà cầm về mới thôi.
- À đúng chút nữa quên mất, chú Trương của con tìm công việc cho con nhé. Làm ở tiệm hoa gần quảng trường Thời Đại, con chân chạy vặt giúp bà chủ, bà trả con 6 triệu một tháng. Việc thể vất vả chút nhưng con cố gắng nhé, bây giờ kiếm việc cũng dễ. Ngày mai con cùng chú Trương đến thử việc, sáng mai 6h30 xuất phát.
- Dạ con cảm ơn chú thím nhiều, nếu con cũng chẳng con sẽ sống nữa..
Nói mắt ươn ướt, đỏ hoe. Thím Trương vội buông rổ rau vỗ nhẹ đầu .
- Đứa bé , con lớn lên lẽ bỏ mặc con . Thôi còn tiếp thím về nốt công việc bên .
Cậu tiễn thím Trương về, khi vườn xong nhanh lẹ xử lý con cá nấu một nồi canh cá thơm ngon, khi mang qua cho thím Trương phần lớn, phần còn lặng lẽ ăn, trong mắt trong tâm đều là cảm giác hạnh phúc ngập tràn và mong đợi tương lai.
Sáng hôm dậy thật sớm ăn sáng và chuẩn nhận việc. Hôm nay Doãn Ninh mặc một chiếc quần tây màu đen cũ một chút nhưng vặn kết hợp với áo sơ mi trắng đơn giản, tổng thể thật sáng sủa và trắng trẻo, bộ dạng kèm theo nụ ngượng ngùng, manh đến nỗi thím Trương véo má một lúc lâu mới buông tha cho . Thấy xa bà véo mạnh má tiểu Bảo đang đến si ngốc bên cạnh:
- Sao chẳng đáng yêu bằng một phần Ninh của con thế hả, lớn lên vợ nổi đây hả, con ơi là con.
Tiểu Bảo nhăn nhó hét lên:
- Lớn lên con sẽ cưới Ninh về, chờ đó.. hừ hừ