Chồng ngoại tình, tôi vẫn sống một cách vui vẻ. - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-01 14:12:28
Lượt xem: 32

1.

 

Khi Lê Vy đến, tôi vừa mới hoàn thành xong liệu trình làm đẹp. Khi tôi xuống cầu thang, bảo mẫu Vương Kiệt đã chuẩn bị xong những món ăn tinh tế.

 

Trà chiều, bánh củ cải, bánh bao dung nham, bánh hạt dẻ nước, bánh ngọt, một ấm trà Tràng Tiền Long Tỉnh, nhiệt độ vừa phải

 

Tuyệt vời.

 

Tôi sống trong một biệt thự bên bờ sông, có thể nhìn thấy dòng sông rộng lớn, đồ ăn ngon và cảnh đẹp. Thật tuyệt vời.

 

Tôi đang nghĩ, liệu mình có nên đăng một nhóm bạn bè với nội dung: "Cùng nhau pha một ấm trà và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ bên nhau” hay không.

 

Chỉ có Lê Vy mới nhìn thấy.

 

Ở tuổi 42, với làn da của người 28, thật khó để không gây ấn tượng.

 

Ừm, thật khó để không khoe khoang.

 

Tôi mỉm cười dịu dàng, thấy dì Vương có vẻ do dự không muốn nói nên tôi thản nhiên hỏi: "Dì muốn nói gì?"

 

"Có một cô gái tên họ Lê đã đợi ở bên ngoài rất lâu, bà chủ có thể cho cô ấy vào không?"

 

Haha, nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.

 

Tôi nhẩm tính trên đầu ngón tay, nhận ra rằng đã muộn hơn ba tháng so với dự kiến.

 

Cái tình cảm giữa bọn họ cũng chỉ có đến vậy thôi à?

 

Làm nhân tình nửa năm mà bây giờ mới tìm tới cửa, sức nhẫn nhịn của cô gái này cũng đáng nể thiệt.

 

Lâu thật.

 

Khẽ nhấp một ngụm trà, tôi bảo dì Vương gọi cô ta vào.

 

Thay vì đăng lên WeChat Moments, tôi muốn cô ta tận mắt chứng kiến.

 

2.

 

Thư ký Lê không phải là người xa lạ. Tôi đã quen cô ta được tám năm rồi. Cô ta lúc đầu là thư ký của chồng tôi Chu Hà, sau đó trở thành tình nhân.

 

Tôi cứ tưởng Chu Hà yêu cô ta lắm, nhưng bảy năm trước, cô ta vác cái bụng bầu vào tận nhà, ép tôi phải nhường lại cái danh phu nhân cho cô ta.

 

Hôm đó, tôi vừa bước ra cửa nhà cùng con trai thì thấy cô ta đang đợi ở đó với cái bụng bầu, trông rất kiêu ngạo.

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

Cô ta nói rằng cô ta đang mang thai đứa con của Chu Hà.

 

Cô ta nói: "Anh ấy yêu tôi rất nhiều, nhiều đến nỗi khi cô khóc lóc gọi điện cho anh ấy vì đau dạ dày thì anh ấy còn không đủ kiên nhẫn mà nghe cô nói hết! Thật đáng thương.”

 

Năm đó cô ta chỉ mới 22, 23 tuổi, miệng lưỡi hồ đồ, không có ý thức về phép lịch sự hay xấu hổ.

 

Mở mồm ra cái là cái gì mà người không được yêu mới là kẻ thứ ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chong-ngoai-tinh-toi-van-song-mot-cach-vui-ve/chuong-1.html.]

 

Sau khi cô ta nhắc nhở, tôi mới nhớ ra có một lần, chỉ có lần đó thôi, vào khoảng 8 giờ tối, tôi bị đau bụng.

 

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã gọi điện cho Chu Hà, không phải để yêu cầu anh ta đi cùng tôi đến bệnh viện, mà là để yêu cầu anh ta về nhà để chăm sóc con trai mà tên khốn nạn đó lại dám cúp máy.

 

Sau đó, tôi đưa con trai đến bệnh viện cùng và truyền dịch suốt đêm. Đêm đó thằng bé ngủ bên cạnh tôi.

 

Còn tôi, ngồi suốt đêm vì chiếc giường quá hẹp, không đủ chỗ cho hai người.

 

Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó. Lòng tự trọngtừng mảnh từng mảnh vỡ vụn.

 

Cô gái trẻ ngoài đôi mươikhua môi múa mép, còn con trai tôi thì kinh hãi nhìn cô ta phun nước bọt.

 

"Có vẻ đúng vậy. Dù sao thì cô cũng đã hơn 30 tuổi rồi. Phụ nữ lớn tuổi tất nhiên không thể bằng tôi được.”

 

“Chỉ có những người trẻ trung như tôi mới khiến đàn ông thỏa mãn được."

 

Tôi đã cầu xin cô ta đừng nói lời quá khó nghe hoặc nói tiếp vào thời gian khác, hèn mọn đến cực điểm.

 

Có vẻ như cô tanhận ra rằng tôi lo lắng cho đứa trẻ nên không dám làm gì cô ta trước mặt con tôi.

 

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi nói một cách mỉa mai: "Thay vì ba chúng ta lãng phí thời gian, sao cô không rút lui đi?"

 

“Không bằng cô tự biết thân phận, bảo toàn mặt mũi, để cho người ngoài không biết rằng cô vô dụng đến nỗi giữ không nổi trái tim của chồng mình.”

 

“Nếu thái độ của cô làm tôi vui thì biết đâu tôi sẽ chăm sóc tốt cho con trai cô, cô thấy đấy, tôi cũng đang mang thai.”

 

 Tôi vội vàng che tai con trai lại, và nó lo lắng nắm chặt góc quần áo của tôi.

 

Lý trí còn sót lại của tôi không cho phép tôi nổi đóa với cô ta, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu về thế giới của người trưởng thành trong tâm trí của con.

 

Phải mất một lúc lâu tôi mới bình tĩnh lại và nói với giọng bình tĩnh: "Thư ký Lê, chúng tôi có thể ly hôn, nhưng cô phải đợi Chu Hà trở về, chúng tôi sẽ đến Cục Dân chính, nhưng họ sẽ không cho chúng tôi ly hôn. "

 

Cô ta không buông tha: "Cô chỉ đang mạnh miệng thôi."

 

Cô ta đâu biết rằng công ty được thành lập bởi cả hai chúng tôi và việc ly hôn giống như tự bẻ gãy một cái cánh của mình vậy.

 

Những người hàng xóm thấy ầm ĩ đều kéo nhau ra xem. Tôi cảm thấy xấu hổ nên mở cửa đi vào, muốn trốn đi, không nghĩ tới cô ta lại theo vào, ngồi phịch xuống sofa một cách tự nhiên “ Nếu hôm nay cô không cho tôi một câu trả lời rõ ràng thì cô đừng mong yên ổn!”

 

Tôi nghĩ, bộ câu trả lời của tôi còn chưa đủ rõ ràng hay có lẽ cô ta không hiểu những gì tôi nói?

 

Trong đầu xếp lại từ định nói lại một lần nữa, đứa con trai của tôi lại không nói một lời đi thẳng vào bếp, lôi một con d.a.o sáng bóng chạy vù ra, giơ cao lên nhắm vào Lê Vy.

 

Một đứa trẻ cầm con d.a.o với sát ý nổi đầy trên mặt, không chỉ cô ta kinh hãi, tôi cũng kinh hoàng.

 

"Tôi sẽ gi.ết bà trước! Dù sao thì tôi cũng là trẻ vị thành niên, để tôi xem bố tôi cưới bà kiểu gì được!?!"

 

Thằng bé chưa phải là người trưởng thành nên tất nhiên người giám hộ phải chịu trách nhiệm.

 

Lê Vy sợ hãi quá nên bỏ chạy mất. Người ta nói rằng cô ta đã sảy thai vào đêm đó.  Chỉ tội nghiệp thai nhi bốn tháng đó, còn chưa kịp chào đời nữa, chậc chậc.

 

Tôi biết Chu Hà nhất định sẽ đến hỏi tội, lại sợ anh ta đánh con trai nên vội vàng đưa thằng bé đến nhà ngoại.

Loading...