Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm to hơn.
Tôi nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Tối đen như mực, gió bão hoành hành, hạt mưa điên cuồng quất vào cửa kính.
Quay đầu lại, tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm đầu đau khổ trước mặt.
"Anh Tần, anh đã nghĩ chưa, nếu Khương Tri n thật sự xuất hiện trong tình trạng kỳ lạ thế này, thì điều đó chỉ nói lên một chuyện."
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ bàng hoàng, "Chuyện gì?"
Tôi chậm rãi mở miệng.
"Nghĩa là cô ấy ôm giữ oán niệm, oán niệm rất rất sâu, là oán niệm không tiếc hồn bay phách lạc, cũng phải quay về đòi nợ."
Tần Tầm kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi thở dài một tiếng.
"Và, bây giờ, cô ấy đã đến rồi."
"Ngay trong số các người."
Một tia sét xé toạc bầu trời đêm.
Chiếu sáng những món đồ nội thất gỗ gụ trong phòng.
Chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch đầy nghi hoặc của Tần Tầm.
Rất lâu sau, anh ta lắc đầu, giọng nói quả quyết.
"Không thể nào, cô chắc chắn đã nhầm rồi."
"Tri n lương thiện tốt đẹp như vậy, tất cả mọi người đều yêu quý cô ấy, cảm kích cô ấy. Ngay cả khi đối diện bệnh tật, cô ấy vẫn luôn giữ thái độ lạc quan vui vẻ. Sao cô ấy có thể có oán niệm nào được?"
"Cho dù, cô ấy thực sự xuất hiện bằng một cách siêu nhiên nào đó, thì nhất định là vì nhớ nhung những người yêu thương cô ấy, tuyệt đối không thể nào là chuyện đòi nợ như cô nói!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dai-su-huyen-hoc-can-phong-thu-8/chuong-5.html.]
"Bà chủ Chu, có lẽ cô có chút bản lĩnh, nhưng cô chưa từng gặp Tri n, xin cô về sau đừng bôi nhọ cô ấy như vậy!"
Tần Tầm nói đến đây, trừng mắt nhìn thẳng vào tôi, mặt đỏ bừng vì kích động.
Tôi thầm niệm trong lòng, "800 vạn, 800 vạn..."
Người ta bỏ tiền ra, có chút cảm xúc của bên A thì làm sao?
Chẳng phải thế còn hơn cả khi đi làm như trâu như ngựa, bên A trả cho sao?
Tôi "hehe" hai tiếng, hòa nhã mở lời:
"Anh Tần, anh là giảng viên đại học, vậy tôi sẽ dùng cách anh có thể chấp nhận để nói nhé."
"Nói thế này đi, thể dạng linh thể đại khái có thể chia làm hai loại là Tư niệm thể và Oán niệm thể, Tư niệm thể có Linh độ dưới bảy, chỉ có thể xuyên qua tuyến tùng, tức là làm những việc như báo mộng; Oán niệm thể có Linh độ trên ba mươi bảy, có thể gây ra rối loạn từ trường, từ đó đột phá ngưỡng vật chất."
"Anh Tần, anh nhìn ra ngoài cửa sổ đi. Mùa đông vốn dĩ nên tàng ẩn âm dương, nhưng lúc này lại sấm chớp vang trời, sấm sét thuộc dương hỏa, trời xuất hiện sấm mùa đông thường là điềm âm dương hỗn loạn. Oán niệm thể bản chất là từ trường âm tính chưa tiêu tán, tụ tập lâu ngày sẽ phá vỡ cân bằng ngũ hành, hình thành nên sự âm dương hỗn loạn này."
"Oán khí ba năm hóa hình, anh nói Khương Tri n qua đời ba năm rồi, thời gian cũng xấp xỉ thế."
Tần Tầm ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn tôi, nghiến răng:
"Cô đang nghi ngờ cái gì?"
Tôi nghiêng đầu, nói thẳng.
"Ví dụ như cái c.h.ế.t của cô ấy."
"Cô nghi ngờ có người hại c.h.ế.t cô ấy sao?" Tần Tầm lộ ra vẻ mặt khó tin.
Tôi không nói gì nữa.
"Bà chủ Chu, tôi có thể chắc chắn nói với cô rằng cô đã nghĩ sai rồi."
"Ồ? Nói thử xem?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Anh ta im lặng một lúc lâu, trầm thấp và đè nén mở lời:
"Bởi vì hôm đó, là ngày trước khi cô ấy lên đường sang Thụy Sĩ, để thực hiện cái c.h.ế.t êm ái."