[Đam Mỹ] Em chỉ nhìn thôi chứ không chạm vào anh đâu [Xuyên nhanh] - CHƯƠNG 6: Bảo vệ, thiếu nữ mèo! (6)

Cập nhật lúc: 2025-10-01 17:16:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chỉ cần nắm vững hết các điểm kiến thức trong cuốn《Mười năm thi đại học, chín năm thi thử》, 140 điểm thành vấn đề."

"Khúc Nhị Tuyến, tránh . Của là đề bài, hệ thống tổng kết kiến thức, trăm đề cũng bằng một xem sách giáo khoa. Lại đây đây, thấy cuốn《Giải thích bộ giáo trình》trong tay , chỉ cần đối chiếu với sách, nắm vững tất cả các điểm kiến thức, cần chiến thuật biển đề, suy một ba, bảo đảm điểm tối đa!"

"Ôi dào, Vương Tiền Hùng, mấy thứ của các đều cần vội." Ông chủ quán cà phê chen qua hai đang vây quanh Tân Thiều, giũ bộ quần áo trong tay, một bộ đồ mèo ba món bằng ren bày mặt Tân Thiều. Ông chủ sờ sờ đôi tai mèo đen, với Tân Thiều: "Nào, mau cởi bộ đồng phục thể d.ụ.c . , trang phục cũng giúp ích cho tâm trạng học tập đấy, tâm trạng thì học hành tự nhiên cũng vui vẻ hơn nhiều. Bộ đồ theo đo của , bảo đảm mặc . Cậu xem đôi tai mèo , chất liệu tuyệt vời, xem cả vòng cổ nữa, hợp với màu da của bao, xem cái đuôi mèo , hi hi hi..."

"Tránh , lo học hành! Thiên chức của học sinh là học tập, thể để ý đến những vật ngoài !"

"Cậu tránh , học theo , của mới là quan trọng nhất!"

"Đừng để ý đến họ vội, nào, hết bộ đề thi tiếng Anh ..."

Ba đàn ông vây quanh Tân Thiều, ríu ríu rít như ba trăm con vịt đang hợp xướng. Tân Thiều nhịn mà vò nát tờ đề thi tiếng Anh trong tay thành một cục giấy vụn, nhưng ngay giây tiếp theo, tờ đề trải phẳng , một con điểm "75" màu đỏ thật to choán hết phía , trông mà giật cả .

"Điểm của thấp quá, thấy ."

" thấy OK đấy chứ. Rõ ràng là vẫn nền tảng."

" vẫn thấy ."

" thấy OK."

"Mọi đừng cãi nữa, là cứ ghi nhớ . thấy..."

"Reng reng reng----" Một hồi chuông dồn dập, gấp gáp át tiếng của tất cả , xé một con đường tương đối rõ ràng trong bộ não đang dần cuồng của Tân Thiều.

Tiếng gì ... Ồn quá.

Tân Thiều mở mắt, đôi mày vốn đang giãn cũng nhíu vì tiếng chuông phiền nhiễu . Cậu lật , sấp giường, đầu từ từ chui xuống chăn, cùng lúc đó, bàn tay giấu trong chăn từ từ đưa lên, dần dần thò ngoài, mò mẫm theo trí nhớ để nhấn chiếc đồng hồ báo thức đầu giường, ngón tay sờ soạng vài cái đồng hồ mới tìm nút tắt.

"Cạch." Phòng ngủ yên tĩnh.

Tân Thiều rụt tay về, mày giãn , cả rõ ràng thả lỏng. Cậu lật nữa, chỉ vẻ như hít thở, nhích đầu lên một chút, cứ giữ tư thế sấp đó cuộn trong chăn động đậy, dường như ngủ .

"Ha."

Ngay khi Tân Thiều sắp chìm mộng nữa, bên cạnh vang lên một tiếng khẽ. Tiếng lớn, nhưng đôi mày của Tân Thiều xu hướng nhíu , đủ nó vẫn phiền đến .

Tân Thiều nhắm chặt mắt, thò một tay khác từ trong chăn mò về phía phát âm thanh. Khi cảm nhận đầu ngón tay chạm một vật gì đó cứng rắn và lạnh, nhãn cầu mí mắt đảo qua đảo , dường như cho rằng đây chính là thứ khiến ngủ ngon . Cậu yếu ớt đẩy đẩy, miệng mở, phát một tiếng bằng : "Ồn."

Thứ chạm chính là đùi của Mị Ảnh.

Mị Ảnh dựa lưng đầu giường, một chân co, một chân duỗi, tư thế tùy ý thoải mái. Hiếm khi tỉnh dậy khi chuông báo thức reo, đang định xuống giường thì thấy một loạt hành động của Tân Thiều, rõ ràng là ngủ nướng.

Mị Ảnh việc dứt khoát, nay thích những chăm chỉ, bệnh trì hoãn, nhưng dáng ngủ của Tân Thiều, hề cảm thấy khó chịu, ngược còn thích thú Tân Thiều lười biếng cuộn trong chăn.

Hắn cứ ngỡ con luôn điềm tĩnh, lạnh nhạt và phần câu nệ, khó mà tưởng tượng sẽ hành động chút trẻ con , thế nên nhịn mà bật một tiếng, thầm nghĩ hóa cũng ngủ nướng.

Nào ngờ, tiếng của dường như phiền , còn dám đẩy , mặc dù sức lực nhỏ đến mức gần như thể bỏ qua. rõ, nếu ý thức của tỉnh táo dù chỉ một chút, cũng sẽ bao giờ hành động như .

Mị Ảnh lắc đầu, lặng lẽ xuống giường.

Đồng hồ sinh học của Tân Thiều hình thành trong mấy ngày nay, tuy vẫn còn buồn ngủ, nhưng vài phút , co co ngón tay, ý thức dần dần tỉnh táo , trong đầu tua vài đoạn trong giấc mơ đêm qua.

Tân Thiều ôm đầu, lật , lẩm bẩm: "Chắc học đến ngốc luôn ."

"Chào buổi sáng!" Giọng của 888 đầy vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/dam-my-em-chi-nhin-thoi-chu-khong-cham-vao-anh-dau-xuyen-nhanh/chuong-6-bao-ve-thieu-nu-meo-6.html.]

"Chào." Tân Thiều dậy, ngáp một cái, mấy sợi tóc đỉnh đầu vểnh lên do mấy lăn lộn đó, cộng thêm việc vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ, ánh mắt chút đờ đẫn.

Sau một lúc, Tân Thiều tỉnh táo, khí chất cả đổi rõ rệt, sự lười biếng của bản thế bởi sự dịu dàng của Hoa Tích Thời.

"Hôm qua nam thần chuyện gì với ? Hôm qua mệt như chó, nhớ rõ lắm." Trong phòng tắm, Tân Thiều đ.á.n.h răng hỏi 888 trong lòng.

Chuyện "75 điểm" khiến đả kích nhỏ, khi ôn bài cả ngày, tất tả chạy đến quán cà phê, lao động trí óc xong đến lao động chân tay, cả một ngày trời, thật sự chút chịu nổi, nên tối qua cũng tâm trạng ngắm nam thần, chỉ lờ mờ nhớ rằng khi nhắm mắt, thấy Mị Ảnh hình như mở miệng với , nhưng gì thì thấy.

"Không nữa. Anh chỉ gọi tên một tiếng, thấy ngủ thì cũng gì, lâu cũng ngủ luôn." 888 : "Tân Thiều, xin nhé, hại mệt như chó, thêm mệt như ."

"... Cũng , chỉ là mấy hôm lười biếng, đột nhiên lao động nên chút quen thôi, thêm hai ngày nữa là quen." Tân Thiều lau mặt, mấy để tâm. Lời của là thật, Hoa Tích Thời hơn hai năm đều sống như , cơ thể sớm quen với cường độ lao động , chỉ là thời gian nghỉ ngơi mấy ngày nên mới khiến chút thích ứng.

Vừa ngắm vẻ của Mị Ảnh ăn sáng, Tân Thiều sơ qua về việc thêm khỏi nhà, hề rằng mới chân bước , chân Mị Ảnh lau miệng theo.

Sau khi chào hỏi ông chủ và đồng nghiệp, Tân Thiều bắt đầu việc.

"Hiểu Hiểu, ở đây ." Một cô gái tóc ngắn khoác tay một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bước quán cà phê, quen đường quen lối dẫn bạn đến một chỗ cạnh cửa sổ, "Xem chúng đến khá sớm, chỗ cạnh cửa sổ ."

Kéo Bạch Hiểu Hiểu xuống, cô gái tóc ngắn phấn khích quầy bar, đôi mắt chợt sáng rực khi thấy Tân Thiều đeo mặt nạ.

"Đến vì đấy." Đồng nghiệp nam bên cạnh Tân Thiều khẽ huých vai , trêu chọc: "Hoàng tử mèo đen của chúng còn mau đón các nàng công chúa nhỏ của ?"

Tân Thiều chút bất đắc dĩ đồng nghiệp, cầm lấy thực đơn và máy gọi món dây về phía bàn của cô gái tóc ngắn.

"A!" Cô gái tóc ngắn nắm chặt cánh tay bạn, giọng cố ý đè thấp nhưng giấu sự phấn khích và kích động, "Là Thời, thật sự là Thời qua đây kìa! Trời ơi, tớ cảm thấy sắp hạnh phúc đến ngất mất."

Bạch Hiểu Hiểu chút bất đắc dĩ, hôm nay cô vốn định chuẩn cho buổi hẹn hò ngày mai, kết quả là bạn cứ thần thần bí bí lôi cô đến đây, mỹ nam tuyệt phẩm cho cô xem.

Mỹ nam tuyệt phẩm ... Ánh mắt Bạch Hiểu Hiểu lóe lên, trong đầu hiện hình ảnh một con trai với nụ dịu dàng.

"Hai vị công chúa, chúc một ngày lành." Tân Thiều đến bàn của Bạch Hiểu Hiểu, khóe miệng nhếch lên, giọng trầm ấm dịu dàng, "Xin hỏi hai vị uống gì ạ?" Cậu lời thoại quen thuộc, nhưng ánh mắt để dấu vết mà dừng Bạch Hiểu Hiểu dường như đang lơ đãng.

Nữ chính, ở đây?

"A, nữ chính ở đây?" 888 hỏi thẳng , "Trong cốt truyện nữ chính sẽ đến quán cà phê ."

"Có đấy." Sau một thoáng kinh ngạc, Tân Thiều nhớ , trong tiểu thuyết quả thực đoạn , chỉ là miêu tả trực diện, chỉ nhắc đến trong hồi ức của nữ chính Bạch Hiểu Hiểu rằng cô từng đến quán cà phê, khác với những quần chúng mắt mù , cô nhận Hoa Tích Thời ngay từ cái đầu tiên.

, thật kỳ diệu như thế, các fan nữ và fan nam bạn cùng lớp với Hoa Tích Thời 2 năm, bạn cùng trường 1 năm đều nhận , nữ chính Bạch Hiểu Hiểu đầu tiên đến, chỉ một ánh mắt thấu lớp ngụy trang của Hoa Tích Thời, xuyên qua mặt nạ mà thấy bản chất.

Bạch Hiểu Hiểu đang lơ đãng thấy tiếng , bất giác ngẩng đầu về phía phát âm thanh, khi bắt gặp ánh mắt của Tân Thiều, cô khỏi trợn tròn mắt, vẻ mặt thể tin nổi mà kêu lên: "Hoa----"

"Suỵt." Tân Thiều đưa ngón tay lên đặt bên môi, nghiêng đầu, nháy mắt với Bạch Hiểu Hiểu, khóe môi nhếch lên, nụ mang theo ý khẩn cầu, dường như đang xin cô giữ bí mật.

Mặt Bạch Hiểu Hiểu lập tức đỏ bừng, hai chữ "học trưởng" kịp cũng nuốt bụng. Cô đưa hai tay lên che miệng, lắc đầu, tỏ ý sẽ phận của .

Ý trong mắt Tân Thiều càng đậm hơn: "Cô là khách quen nhỉ, nếu phiền, thể gợi ý cho cô vài món ?"

Bạch Hiểu Hiểu thể suy nghĩ nữa, chỉ ngây ngốc gật đầu. Cô gái tóc ngắn thì đến một hai , nhưng Thời chuyện nhiều hơn, cô vui còn kịp, tự nhiên sẽ ngốc mà từ chối.

Tân Thiều liền gợi ý cho họ vài món, Bạch Hiểu Hiểu miệng đóng mở, tuy hai tai thể thấy âm thanh, nhưng để ý gì, ngay cả gọi món gì cũng chú ý, chỉ đến khi cô hồn thì Tân Thiều rời .

"Được , đừng nữa." Cô gái tóc ngắn huơ tay mặt cô, trêu chọc, "Thế nào, tớ là Thời trai mà, lúc còn tỏ vẻ đến, bây giờ thành mất hồn mất vía thế ha ha ha."

Bạch Hiểu Hiểu ậm ừ vài tiếng, cúi đầu xuống, hai tay tự chủ mà vò vạt áo. Bộ quần áo hôm nay cô mặc là kiểu của năm ngoái, màu sắc hình như cũng tối, sớm chiếc váy liền màu vàng ngỗng . Ai, để ấn tượng cho học trưởng nữa.

Toàn bộ cảnh đều thu hết mắt con rắn bạc cây ngoài cửa.

 

Loading...